Cổ Đại Sơn là một mảnh đất cực kì nguyên thuỷ, ba mặt được Hư Hải vây quanh, núi non trùng điệp, rừng rậm quỷ dị, quả thực là một dãy núi lạ lùng đến kỳ quái.
Mỗi khi nước của Hư Hải từ từ rút đi, một con đường đất quanh co xuất hiện, cũng là con đường duy nhất có thể đi xuyên qua Cổ Đại Sơn.
Lúc này, năm con Bạch Nhãn Phi Long quanh quẩn trên bờ biển Hư Hải, sáu con Cự Lâm Long ở trong Hắc Thụ Lâm, còn có…bốn năm con Cổ Long cùng Thương Long cấp Long Tướng, bao vây nơi này.
Trên vùng ngập nước duy nhất hướng ra Cổ Đại Sơn, La Hiếu nắm sừng Lưu Kim Hỏa Long, sắc mặt tái nhợt, đau đớn, một đôi mắt tràn đầy tức giận, không cam lòng.
Quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Đại Sơn bị sương mù dày đặc bao phủ.
Cổ Đại Sơn, nguy hiểm trùng điệp, đi vào không những bị lạc, có khi còn thành thức ăn cho đám Thượng Cổ Ma Linh cùng Thượng Cổ Long.
Nhưng hắn đã không còn đường lui.
Hoặc là tử chiến cùng đám người đang bao vây này, hoặc là trốn vào Cổ Đại Sơn cửu tử nhất sinh này.
"Thuần Long Học Viện, Đoàn gia, Lê gia, La Hiếu ta đáng được các ngươi đuổi giết đến mức này sao? ?" La Hiếu tức giận nói.
"Tên phản đồ này, để cho ngươi sống tới giờ, đã là quá mức nhân từ rồi, mau nhận lấy cái chết!" Lê gia Lê Bình Hải nói.
La Hiếu sao có thể giơ tay thủ chịu trói, hắn liếc mắt nhìn Cổ Đại Sơn, không còn chút do dự nào, ra lệnh cho Lưu Kim Hỏa Long bay vào Cổ Đại Sơn.
Mây mù lượn quanh, vài con Bạch Nhãn Phi Long bay đến mặt biển, quấy nhiễu La Hiếu không cho hắn bay đến Cổ Đại Sơn, ai ngờ trên Hư Hải không biết có cấm chế gì đấy cường đại, làm cánh, thân thể mấy con Bạch Nhãn Phi Long ngày càng nặng.
Mới bay mấy trăm mét, Bạch Nhãn Phi Long cũng khó mà ở trên không được, đành hạ xuống vùng đất ngập nước xuất hiện lúc thuỷ triều rút kia.
"Chuyện gì xảy ra vậy? ?" Nam tử Đoàn gia cưỡi trên Bạch Nhãn Phi Long sợ hãi, suýt nữa ngã xuống đất.
"Nước biển Hư Hải có một vực trường bao phủ, khó mà bay qua được, lại càng không thể bơi, đừng tới gần biển, đuổi dọc theo con đường ngập nước kia." Đạo sư Thuần Long Học Viện nói.
"Nhưng trước mặt không phải là Cổ Đại Sơn cửu tử nhất sinh à, nếu chúng ta muốn đuổi theo, nước biển này mà dâng lên thì làm gì có đường lui?"
"Nếu như không thể mang xác tên phản đồ này về thì giao phó với người trong tộc như nào đây, các ngươi không dám thì ta đi!" Lê Bình Hải nói.
Những người khác mặc dù cũng có ít do dự, nhưng cũng không đến nỗi bị nước biển Hư Hải vô hại này dọa lui, bọn họ đuổi dọc theo con đường ngập nước kia, hơi nước bao phủ, dãy núi dường như đột nhiên hiện ra bển trên tầng mây, này cảnh tượng quả thật có chút chấn động...
Cuối cùng người của ba bên Đoàn gia, Lê gia, Thuần Long Học Viện liên hiệp lại để truy nã La Hiếu cũng đuổi vào Cổ Đại Sơn này, bọn họ thật sự gọi ra gần hai mươi con rồng, thực lực như vậy, cũng không cần lo lắng ở Cổ Đại Sơn gặp phải thượng cổ yêu ma cùng thượng cổ ma long.
Nước biển đen như mực không ngừng đánh vào rặng san hô cùng đá ngầm, không lâu sau, con đường nổi trên biển kia, dần dần bị nước biển đen như mực bao phủ.
Lại cũng không biết sau bao lâu, sương mù dày hơn, từng mảng núi của Cổ Đại Sơn thoắt ẩn thoát hiện trong tầng mây.
Cái gọi là Cổ Đại Sơn...
Liền giống như từ nơi này tan biến vào hư không.
Người vừa ở đấy xong, cũng giống như bốc hơi triệt để khỏi thế giới này!
...
...
Mùa đông khắc nghiệt, rốt cuộc cũng qua đi.
Mặc dù cũng còn lành lạnh, nhưng thấy chồi non cùng hoa nở, thấy vạn vật từ từ hồi phục, liền cảm giác trong lòng cũng ấm áp theo.
Có gió nhè nhẹ thôi, cuốn lên hương hoa ven hồ .
Sông hồ sau khi đóng băng, nước giống như được gột rửa qua, không có bùn cát đục ngầu lúc trước, như tấm gương phản chiếu lại bầu trời xanh.
Chúc Minh Lãng dậy sớm, đi ra sân thư dãn gân cốt.
Xoay qua nhìn một cái.
Người quét sân đã thay đổi rồi, không còn là tên Lý Thiếu Dĩnh gầy yếu kia nữa, nghe nói Lý Thiếu Dĩnh từ sau khi trở về học viện, thực lực chợt tăng, đã không giống ngày xưa.
Bên trong viện xá, cũng có thêm một nữa nữa thành công vượt qua Long Môn, chính là bá chủ của viện xá khi trước, Hồng Hào.
Dưới tình huống bình thường, sau khi những học viên kia chân chính trở thành Mục Long Sư thì sẽ lập tức rời khỏi cái viện xá đơn sơ này, kiếm phòng nào ngon hơn để ở, nhưng hình như bởi vì Chúc Minh Lãng không có rời đi nơi này, hai người Hồng Hào cùng Lý Thiếu Dĩnh cũng tiện thể ở lại đây luôn...
Đám bạn bè ở trong viện xá vẫn là mấy người bọn họ, nhưng kẻ phụ trách quét sân, dọn dẹp phân của ấu linh lại liên tục thay đổi.
“Chúc Minh Lãng, ta phát hiện ngươi là người có thiên vận. Ta ngày mai dự định chọn lại một Ấu linh khác, hay là ngươi xem giúp ta đi?" tên bạn học đang quét sân nói.
Hắn tên Trần Bách, rất nho nhã hiền lành, tên còn có ngụ ý sâu xa, lúc Chúc Minh Lãng ăn Linh Vực Quả, chính hắn là kẻ hỏi cảm giác ra làm sao.
Lúc trước trao đổi cũng không nhiều lắm, Chúc Minh Lãng phát hiện gần đây tên này ngược lại cũng biết nghĩ trăm phương ngàn kế tâng bốc mình.
"Trần Bách, đôi khi ta thấy ngươi thật giống tiện nhân a. Rõ ràng muốn lãnh giáo học tập người khác, hết lần này tới lần khác lại nói cái giọng bố đời, ngươi nghĩ kĩ rồi hỏi lại lần nữa xem, rồi ta sẽ trả lời." Chúc Minh Lãng sửa lại vạt áo, lơ đãng nói.
“Chúc đại ca, thực lực ngươi sâu không lường được, con mắt lại tinh đời, có thể tiểu đệ xem một chút Ấu linh, chọn dạng nào là hợp lý hay không?" Trần Bách nhanh chóng đổi lời nói.
"Không được, hôm nay không có thời gian." Chúc Minh Lãng đáp ngắn gọn.
"..." Mặt Trần Bách lập tức biến thành mặt oán phụ.
Mở ra phong thư, Chúc Minh Lãng thấy phía trên ký tên, bèn đọc cẩn thận.
Là Trịnh Du gửi thư, hắn thấy nếu là bằng hữu, cũng nên có thư từ qua lại, như vậy mới không vì khoảng cách mà trở nên xa lạ.
Trịnh Du nói qua với Chúc Minh lãng về đả thông đường buôn bán ở Vu Thổ, tình hình cũng dần ổn định, hơn nữa Vu Thổ nữ quân Quân Vệ cũng mới thành lập, theo Trịnh Du miêu tả, Chúc Minh Lãng thậm chí có thể cảm giác được dã tâm của Lê Vân Tư không đơn thuần là muốn có thành tựu huy hoàng ở Tổ Long Thành Bang, càng giống như là muốn để cho Tổ Long Thành Bang biến thành toà thành bất hủ!
Vu Thổ, dần dần bắt đầu hợp vào lãnh địa Tổ Long Thành Bang, dân Vu Thổ, cũng đang không ngừng tiếp nhận cải cách.
Trên thực tế trước khi nàng bị lật đổ, khuynh hướng phát triển của Vu Thổ đã phát triển như vậy rồi, sau khi trải qua một trận đại thiên tai rồi bạo loạn, dân Vu Thổ càng coi Lê Vân Tư là lãnh tụ tín ngưỡng, một mùa đông ngắn ngủi như vậy liền đã thay đổi tất cả.
"Dân chúng Vu Thổ, đã có thể nhập cảnh, cái này đối với từng người dân Vu Thổ mà nói, đây chẳng khác gì được xem như một con người chân chính, tin tưởng tương lai không lâu sau đó, bọn họ cũng sẽ không còn là những kẻ thấp kém, sẽ không bị coi là bạo dân tới từ Vu thổ, sẽ không còn bị nô dịch nữa..."
Đọc xong đoạn cuối cùng, Chúc Minh Lãng không khỏi suy tư.
Lê Vân Tư, tóm lại là nữ tử như nào?
Nàng muốn làm cái gì?
Chiến dịch Nam Bộ, toàn thắng, nhưng nàng không trở về, lễ mừng long trọng nhất, huy hoàng nhất của Tổ Long Thành Bang hàng năm, mọi người tung hô nàng là Nữ Võ Thần, mong đợi nàng khải hoàn, nhưng nàng vẫn ở chiến trường...
Chúc Minh Lãng nhìn không thấu ý nghĩ của nàng.
Tự dưng chẳng biết vì sao hắn lại có chút nhớ đến đôi mắt trong veo mà yên tĩnh kia, đôi mắt đó của nàng còn trong sáng, còn đẹp hơn của hồ Ly Xuyên lúc băng tan vào mùa xuân, làm cho người ta dễ dàng bị say mê.
Chúc Minh Lãng thầm nghỉ, nếu như nàng cũng viết thư cho hắn, nói không chừng gió xuân cũng trở nên ấm áp.