Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 95: Long môn chi kiếp

Chương 95: Long môn chi kiếp




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Ánh nắng thoải mái dễ chịu, lĩnh thưởng lại càng là một chuyện làm lòng người cảm thấy vui vẻ.

Nhất là tự mình lại có thể cầm hai phần khen thưởng, một phần là Linh Vực quả dành cho học viên ưu tú, một phần là thưởng cho đạo sư của học viện.

Linh Vực quả, trước kia Chúc Minh Lãng thật sự chưa từng nhìn thấy loại linh quả này, cũng không biết nếu Thần Phàm giả nếm được loại trái cây này, phải chăng cũng có tác dụng tăng tiến tu vi.

Có được Linh Vực quả, Chúc Minh Lãng vừa gặm quả, vừa khẽ hát tiến về phía đạo sư viện nhận lấy phần thưởng tiếp theo.

"Chúc Minh Lãng, cảm giác thế nào?" Một đồng học hiền hòa chạy qua, nhìn thấy Chúc Minh Lãng, nhịn không được hỏi.

"Không ngọt bằng đào tiên do nha đầu bán ở bên cầu." Chúc Minh Lãng hời hợt đáp lại.

Mặt tên đồng học này lập tức biến đen.

Linh Vực quả, ăn chỉ là để thưởng thức hương vị hay sao!

Chúc Minh Lãng không quan tâm luyện hóa, chỉ tùy ý linh quả chậm rãi tiêu hóa trong thân thể, hắn tin tưởng bản thân vốn là kỳ tài ngút trời, ăn cái gì cũng đều công hiệu bạo tăng, cho nên Chúc Minh Lãng cũng không giống như những học viên ưu tú khác, trước khi phục dụng cần đốt hương rửa tay, tắm rửa thay quần áo cái gì.

Đến đạo sư viện, hắn đã ăn hết Linh Vực quả chỉ còn mỗi cái hạt, Chúc Minh Lãng tiện tay ném một cái, phát hiện hạt kia rơi xuống đất, vùng đất đó cũng vì nó run lên.

Ngay sau đó một mầm cây màu lam nhạt nhanh chóng mọc ra, đem chất dinh dưỡng của thổ nhưỡng chung quanh mạnh mẽ hấp thu, trưởng thành thành một gốc linh mầm cực kỳ mỹ lệ!

Chúc Minh Lãng há to miệng, nguyên lai cái hạt này cũng là đồ tốt, có phải hắn đã lãng phí quá rồi không?

Được rồi, ném cũng đã ném, coi như làm một chút cống hiến cho việc xanh hoá học viện đi, từ giờ trở đi trên cơ bản có thể tạm biệt quá khứ nghèo kiết xác của mình rồi!

Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có ba con cường long, lúc đi đường, bước chân cũng có thể rộng hơn trước vài phần. (Dg: Cứ thấy giống tiện nhân vleu… bất quá ta thích!!!)

"Ta đã kiếm đủ học phần để Hắc Nha ăn đến mùa xuân, vàng bạc châu báu trong tay có thể mua mật hoa Băng Phong Hậu đắt đỏ, có thứ này lúc Bạch Khởi thi triển băng thần ma pháp không chỉ mạnh lên mấy phần, sang mùa hè, nó sẽ có thể đến trường thành đến thành niên kỳ!"

Mùa hè đến, hắn sẽ trở thành một Mục Long tôn giả chân chính, hào quang vạn trượng, nếu có tên khốn khiếp nào không có mắt còn dám bày sắc mặt với hắn giống như Nam Chiêu Băng, hắn tuyệt đối một cước giẫm lên trên mặt thối của kẻ đó.

Ngươi là cái quái gì, thời điểm ta từng quát tháo phong vân, thích nhất là loại người sĩ diện đưa đến cửa, ta nhất định để kẻ đó hối hận vì đã được sinh ra!

"Bảo khố tầng thứ ba, ngươi có thể tùy ý chọn lựa, nhưng đồ trên giá gỗ cao ngươi không thể cầm." Bà lão trông coi bảo khố nói.

Bà lão đang đan áo len, hai mắt trống rỗng vô thần, lúc nói chuyện càng không có thái độ gì tốt.

Chúc Minh Lãng hành một đại lễ, bình thường càng là mấy lão giả không coi ai ra gì, càng có thể là thế ngoại cao nhân, người có thể thủ cả một tòa bảo tháp chứa đồ quý hiếm, tuyệt đối không đơn giản.

Tầng một, tầng hai, đa số là khen thưởng cho học viên, chỉ cần có đủ học phần, trên cơ bản đều có thể đem đổi.

Chúc Minh Lãng đi dọc theo thang lầu lên trên, liền nhìn thấy nhiều thứ tốt mà hắn muốn, tỷ như một viên đan dược có thể rèn luyện xương cốt của Cổ Long, thứ này đúng là một món bảo bối đối với Đại Hắc Nha.

Đáng tiếc học phần của Chúc Minh Lãng cũng không đủ, chỉ có thể đổi lấy một miếng lệnh bài để tiến vào nông trường.

Lên đến lầu ba, Chúc Minh Lãng thấy được rất nhiều những cái bàn dài cũ kỹ, phía trên có rất nhiều hộp gỗ đàn hương, còn có một số dụng cụ, đa số có tác dụng cất chứa.

"Cầm Ma Châu của Quỷ Phụ Tà Chu đi đổi Ma Châu của Cổ Long, không bằng đổi lấy thứ tốt hơn, viên Cổ Long Ma Châu này không tệ là không tệ, nhưng mới chỉ đạt đến hơn 1000 năm." Chúc Minh Lãng lắc đầu, từ bỏ suy nghĩ lựa chọn viên Cổ Long Ma Châu này.

Một ngàn bảy trăm năm và một ngàn một trăm năm, chênh lệch nhau tận sáu trăm năm tu vi, sự chênh lệch này có thể chọn một tòa nhà không tệ trong thành bang rồi.

Chúc Minh Lãng tiếp tục nhìn về phía trước, đồ tốt bình thường đều ở phía sau.

"Tinh Trần thạch?"

"Cũng là đồ tốt a, có thể làm một bộ tinh huy khải giáp, đáng tiếc vật liệu chỉ có một tí tẹo như thế."

Nếu Bạch Khởi mặc tinh huy khải vào, Thương Long Huyền Thuật của nó sợ là sẽ bay vọt lên một đẳng cấp cao hơn, ngay cả sinh linh cấp Long Chủ cũng không dám tùy tiện tiếp nhận một kích của nó.

Vật liệu quá ít, mà tay nghề của Chúc Minh Lãng hiện tại còn chưa đạt đến mức đại thành, đại khái dù cố gắng cũng đúc không ra loại long khải cấp bậc cao hơn được.

"Phong bạo Huyễn Linh vũ?"

"Thứ này cũng không tệ, có thể bám vào dưới lông vũ của Bạch Khởi, tùy ý điều khiển phong bạo, tăng cường ngự phong ma pháp trên phạm vi lớn!" Chúc Minh Lãng thấy được một kiện đồ tốt mắt liền sáng lên.

Đó là một chùm lông vũ không tầm thường.

Giống như nó được bắt nguồn từ một tộc thánh linh cổ đại nào đó, lông vũ này xuất hiện trên người rất nhiều Long Thú, cũng giao cho Long Thú năng lực điều khiển sức mạnh của gió.

Mặc dù nói Bạch Khởi sớm muộn cũng sẽ tiến hóa thành Long chủ, nhưng có loại lông vũ này phụ trợ, vô luận là nó sử dụng Huyền Thuật, hay là ngưng băng ngự phong, đều mạnh hơn Long Thú cùng cảnh giới một bậc!

Cái này tốt!

Gió, chính là năng lực yếu nhất của Bạch Khởi, có cái lông vũ này phụ trợ thêm cũng đủ để nó hành hung thượng vị Long Tướng.

"Bạch Khởi. . . Đừng đừng đừng, những thứ kia đều rất tốt, nhưng không thể cuốn đi, sẽ gây ra án mạng đó!" Chúc Minh Lãng thật vất vả chọn trúng một kiện, lại phát hiện Tiểu Bạch Khởi đã giương cái đuôi lên.

Đây là muốn thi triển Càn Khôn Thâu Thiên thuật, nó tựa hồ không quen nhìn Chúc Minh Lãng do do dự dự lựa chọn, dự định một hơi mang đi toàn bộ.

"Du ~ ~ ~ ~" Bạch Khởi u oán kêu một tiếng, ý nó là, chung quanh không phải không có người sao?

"Cảnh giới của chúng ta bây giờ cùng trước kia kém xa, loại chuyện cướp sạch này tạm thời còn chưa thể làm, bà lão thủ vệ kia, hẳn là rất lợi hại." Chúc Minh Lãng một mặt cười khổ, lại vội vàng giải thích cho Bạch Khởi.

Lúc này Băng Thần Bạch Long mới hiểu được tình hình, có chút không tình nguyện đem cái đuôi như bím tóc rủ xuống, đôi mắt to tròn trong vắt, sáng ngời chăm chú nhìn Chúc Minh Lãng chọn một cọng lông vũ nho nhỏ. . .

Chỉ thứ này sao?

Lựa chọn một thứ cùng trong tưởng tượng của nó kém quá nhiều, một chút cũng không hưng phấn nổi.

Chúc Minh Lãng thở dài một hơi.

Tiểu Bạch Khởi đã quen sống một cuộc sống tự do tự tại, đoạn thời gian này luôn phải gò bó theo khuôn phép, hèn mọn sống qua ngày, trong thời gian ngắn nó chưa kịp thích ứng.

"Không có việc gì, qua không bao lâu nữa, chúng ta sẽ trở lại đỉnh phong, nếu có thể tìm được đường về nhà, chúng ta còn có thể tặng cho đối thủ cũ của chúng ta một kinh hỉ." Chúc Minh Lãng an ủi Tiểu Bạch Khởi.

"Du ~ ~ ~" Tiểu Bạch Khởi giương cánh lên, biểu thị nó cũng rất chờ mong trở lại những nơi đã từng đi dạo qua, chỉ là, lúc cặp mắt của nó nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng cũng lộ ra mấy phần bi thương cùng áy náy.

Chúc Minh Lãng đem nó bế lên, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ xù lông của nó, cười cười nói: "Không sao, làm Mục Long sư cũng rất tốt, ngươi xem, không phải chúng ta có nhiều thêm hai tiểu đồng bọn là Đại Hắc Nha và Tiểu Thanh Trác sao."

"Ngươi nghĩ đi, trước kia chúng ta thế đơn lực bạc, bị người bắt nạt, có lúc còn phải đi đường vòng. Hiện tại chúng ta ta thành Mục Long sư chân chính, về sau sẽ còn có càng nhiều đồng bạn hơn nữa, đến lúc đó chúng ta tìm người khác gây phiền phức, một hơi gọi hết ra, để bọn chúng biết cái gì gọi là “tao yếu nhưng anh em tao đông." (Dg: dịch đoạn này mà nhớ Thresh của Đấu Trường Chân Lý quá, lâu lắm không có thời gian đụng vào cờ nhân phẩm rồi, saddd :< )

"Có nhớ trước đây có lần chúng ta bị một vị Mục Long sư có Long Quân truy sát một tháng hay không? Hắn có con cường long nào, ngươi còn nhớ rõ sao?"

"Du ~ ~ ~" Tiểu Bạch Khởi nhẹ gật đầu, sự tình trước kia nó dần dần nhớ lại.

"Hiện tại ngươi là long khôi của ta, ngươi mạnh, ta cũng mạnh." Chúc Minh Lãng nói.

"Du! !" Tiểu Bạch Khởi như được đốt lên đấu chí, nó cũng nói cho Chúc Minh Lãng, nó nhất định sẽ cố gắng ngủ thật nhiều để trở nên càng mạnh!!

". . ." Chúc Minh Lãng cười khổ.

Dường như sau khi Tiểu Bạch Khởi thoái hóa trùng sinh, xác thực là thiên phú dị bẩm, nhìn Đại Hắc Nha mỗi ngày đều tân tân khổ khổ huấn luyện, nhưng làm cách nào cũng không đuổi kịp Băng Thần Bạch Long chỉ dùng phần lớn thời gian để ngủ.

Nhưng mọi thứ cũng không có đơn giản như những gì nhìn thấy bên ngoài, dù sao Tiểu Bạch Khởi thoái hóa thành tiểu băng trùng đã nhiều năm như vậy, phải sống như sâu kiến bên trong thế giới mà cự thú Ma Long hoành hành, sinh tồn cũng phải phụ thuộc vào người khác, không có bất kỳ sinh linh nào từng trải qua kiếp số như nó vậy. . .

Mỗi sinh vật sống đều có đạo tu hành riêng, ngay cả chính Chúc Minh Lãng cũng thế, từ huy hoàng trở thành kẻ tầm thường, lại từ kẻ tầm thường từng chút từng chút quật khởi, vận mệnh chìm nổi, kinh lịch nhân sinh không cần nói nhiều lời, chỉ có một câu châm ngôn làm bạn: Lên voi, xuống chó! Khi mạnh mẽ thì có thể điên cuồng, kiêu ngạo dám phỉ nhổ lão thiên, ngược lại khi nhỏ yếu phải thức thời, cụp đuôi làm cậu vàng!

Mùa hạ, nói gần thì không gần, nói xa thì không xa.

Chúc Minh Lãng rất rõ ràng chỉ cần hắn nhẫn nhịn được đến mùa hè, hắn sẽ không sợ tuyệt đại đa số cường giả trong Tổ Long thành bang này.

. . .

Lựa chọn vật mình muốn sử dụng, Chúc Minh Lãng mới lưu luyến không rời đi ra khỏi bảo các.

Mùa đông rét lạnh, Chúc Minh Lãng cũng không định tiếp tục chạy loạn khắp nơi, hắn dốc lòng tu hành ở trong Thuần Long học viện, vừa để bổ sung những Mục Long thuật mà bản thân hắn lúc trước do lười biếng không chịu học tập tốt, vừa đi tìm biện pháp tiến hóa cho Đại Hắc Nha và Tiểu Thanh Trác.

Biện Pháp tăng cường thực lực cho một con rồng có rất nhiều, nhưng lo nghĩ đến tốc độ thuế biến của Bạch Khởi, Chúc Minh Lãng tự nhiên cũng sẽ không thoả mãn với việc long sủng của mình, trưởng thành chỉ có thể dừng lại ở cấp bậc Long Tử, Long Tướng.

Cái gọi là Long Môn, cũng không phải là một cánh cửa mà sau khi bước qua là có thể gối cao đầu không cần lo nghĩ.

Đạo Long Môn thứ nhất, cũng chỉ là để phàm linh vượt qua, trở thành sinh vật tu hành đứng đầu, nhưng sinh linh đã thuế biến ở tầm cao hơn, tư duy của nó đã không còn giống như dã thú chỉ cần được no bụng, chỉ vì cầu sinh, càng nhiều hơn chính là tìm ra một con đường thuộc về mình, vượt lên trên vạn vật!

Long Môn có tổng cộng bao nhiêu cửa, còn chưa có ai tìm hiểu được hết, Long Môn có bao nhiêu cao, cũng không có ai biết được, chỉ là sinh linh đạt đến mỗi một cảnh giới đều hiểu, đã vượt qua một cảnh giới, phía trước càng cao hơn, còn có một tòa Thần Sơn càng rộng lớn hơn, có Long Môn tiên thác càng nguy nga hơn đang chờ. . .

Phàm linh có Long Môn của mình.

Sinh vật tu hành cũng có Long Môn của chính chúng, mà Long Môn này càng thêm mờ mịt khó tìm, Chúc Minh Lãng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ kỹ, trước kia có trưởng bối Chúc Môn nào đó nói cho hắn biết, rồng sau khi thành niên bọn chúng sẽ lại huyễn hóa thuế biến, khi đó sẽ phải gặp Long Môn chi kiếp.

Cái kiếp này, cũng không nhất định phải là ngũ lôi oanh đỉnh ghê gớm gì, tiếp nhận xong là có thể trèo lên núi thành tiên.

Bạch Khởi thoái hóa, có phải là Long Môn chi kiếp hay không?

Lúc trước bản thân hắn đã lựa chọn cùng nó chịu kiếp nạn này.

Chỉ tiếc, hắn tìm hết một lượt điển tịch trong Thuần Long học viện cũng chỉ nói về đạo Long Môn đầu tiên, nhưng lại không hề thấy có điển tịch ghi chép đạo Long Môn thứ hai —— Long Môn chi kiếp.

Nếu có thể để Hắc Nha và Thanh Trác độ long môn chi kiếp, bọn chúng sẽ còn tiếp tục lột xác!

Vậy nếu Bạch Khởi thoái hóa đúng là do long môn chi kiếp, vậy nếu nó đã vượt qua long môn chi kiếp này, nó có tiếp tục bước đến đứng trước Long Môn đệ tam trọng hay không, Long Môn đệ tam trọng lại là cái gì? ?

Hay có lẽ Bạch Khởi thoái hóa chỉ là một tai hoạ trong sinh mệnh của nó.

Nó bây giờ so với quá khứ càng mạnh hơn, nguyên nhân là nó có thể hóa thân thành Băng Thần Bạch Long.

Mục Long chi đạo, quả nhiên là một chặng đường dài.

Quãng đời còn lại sẽ không buồn tẻ!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch