Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 99: Tâm sự

Chương 99: Tâm sự




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Quả nhiên Nam Linh Sa vẫn không chịu được hai người kia.

Cảm giác giữa bọn họ phảng phất như tồn tại loại ăn ý nào đó.

Lại nhìn Chúc Minh Lãng, hình như cũng không có chỗ nào phi phàm, vì sao Lê Vân Tư lại đặc biệt dung túng đối với hắn.

Chẳng lẽ lại thật là vì một sớm uyên ương kia?

"Các người tiếp tục mắt đi mày lại đưa tình đi, bản tiểu thư cáo từ." Nam Linh Sa đứng lên, mang theo vài phần oán khí. (dg: Nhìn người ta rắc cẩu lương chịu không nổi :v )

"Sương nhi, đưa tiễn Linh Sa. . . đem dù đưa cho nàng." Lê Vân Tư nhìn ra ngoài viện, tựa hồ nhìn thấy mây đen đang chậm rãi che đậy cả bầu trời.

"Không cần!" Nam Linh Sa tức giận nói, nàng liếc nhìn lên trên cái đĩa Chúc Minh Lãng dùng để đựng bánh ngọt, phi thường ngang ngược đem bánh ngọt gói lại, thắt một cái nơ con bướm tinh xảo xinh đẹp, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên.

"Điểm tâm do Tinh Họa làm, cũng không thể tiện nghi hắn." Dứt lời, nàng kiêu ngạo ngâm nga tiểu khúc, cầm theo gói bánh ngọt nhỏ đi ra ngoài.

Trên tay Chúc Minh Lãng cầm lấy một miếng bánh đậu xanh, ánh mắt nhìn chăm chú bóng hình xinh đẹp của Nam Linh Sa, toát ra mấy phần tiếc nuối.

Bánh đậu xanh này ăn ngon như vậy, lại bị nàng cướp hết sạch!

Cũng không biết Lê Vân Tư có còn không, lúc về phải gói lại một ít đem đi.

"Tứ tiểu thư, dù của người đây, người hãy cầm lấy dù đi, nếu không nước mưa sẽ làm ướt bánh ngọt của người đó." Sương nhi cầm theo cây dù, nhanh chân đuổi theo.

Không hổ là thị nữ của Lê Vân Tư, thông minh cơ trí như thế, không có chút khó khăn đã tạo ra bầu không khí hài hòa thoải mái thư giãn.

"Còn món gì nữa không, mùi vị món bánh này quá tuyệt, đã rất lâu rồi ta chưa từng thưởng thức mỹ vị bậc này." Chúc Minh Lãng ăn xong một nửa cái bánh đậu xanh cuối cùng, uống một ngụm trà, chờ mùi vị bánh ngọt trong miệng triệt để tan hết, mới mở miệng dò hỏi.

Dù tham ăn, cũng phải nhẹ nhàng phong độ.

"Hết." Lê Vân Tư nói, đem một phần bánh ngọt trước mặt mình còn chưa động vào nhẹ nhàng đưa cho Chúc Minh Lãng, hẳn là nàng cũng nhìn ra Chúc Minh Lãng vì tiến vào Lê gia hoàng viện, do vậy chưa có ăn cơm.

"Mặc dù nàng nói trở về lần này tâm tình đã khá hơn một chút, nhưng ta cảm giác nàng vẫn có chuyện lo lắng, có chuyện gì khốn nhiễu nàng sao, có thể nói với ta, dù sao so với buồn bực để trong lòng cũng tốt hơn?" Chúc Minh Lãng nói.

"Được." Lê Vân Tư nhẹ gật đầu.

Chúc Minh Lãng cũng có chút ngoài ý muốn, vốn chỉ định khách sáo một phen, thuần túy cũng là do hắn quan tâm tình trạng của Lê Vân Tư.

Không nghĩ tới nàng thật nguyện ý tâm sự cùng mình.

Dưới tình huống bình thường, Lê Vân Tư hẳn sẽ đem tất cả tâm trạng đều giấu kín trong lòng.

"Không sao, ngươi cứ việc ăn tiếp đi, nghe ta nói là được." Lê Vân Tư thấy Chúc Minh Lãng ngồi nghiêm chỉnh, ngữ khí nhu hòa nói.

"Ừ." Chúc Minh Lãng cũng không quá câu nệ.

"Lễ mừng năm mới hằng năm, chúng tướng sĩ đều hi vọng được trở về, toàn bộ vùng phía nam đại thành bang cũng cảm thấy chúng ta nhất định sẽ thu binh trước khi năm mới đến. Nhưng cuối cùng, bọn hắn không thể ngờ được vào ngày đầu tiên của năm mới, vệ quân của ta đã ập vào đánh chiếm chủ thành của bọn hắn." Lê Vân Tư bình tĩnh tự thuật.

Chúc Minh Lãng đột nhiên cảm thấy xém chút thì nghẹn, vội vàng rót một chén trà, uống vội nuốt trôi xuống.

Thành Bang phía nam đã bị chiếm lĩnh? ? ?

Chỉ trong vòng một mùa đông? ?

Nhưng đó cũng là một cái thành bang mà, mặc dù không cường thịnh bằng Tổ Long thành bang, cũng sẽ không dễ như vậy. . .

Tuy chỉ hời hợt mấy câu, nhưng để nội tâm Chúc Minh Lãng chấn động không gì sánh nổi.

Lễ mừng năm mới mỗi năm, một đằng vẫn giăng đèn kết hoa, vui mừng cảnh thái bình, một bên lại binh lâm thành hạ, Sơn Hà phiêu diêu!

Cho dù không tận mắt nhìn thấy, Chúc Minh Lãng cũng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh rung động linh hồn kia.

"Vu Thổ đã thành lập quân vệ, chậm nhất là đến mùa hạ, thành bang Vu Thổ sẽ được thành lập, để Trương Thác làm thủ lĩnh quân sư thành bang, Trịnh Du làm thành chủ." Lê Vân Tư tiếp tục nói.

Chúc Minh Lãng hít vào một hơi thật sâu.

Từ những tin tức hắn biết về Trịnh Du, cùng tin tức chiến sự không ngừng truyền đến từ biên cảnh, Chúc Minh Lãng đã cảm thấy được phần dã tâm kia của Lê Vân Tư.

Nhưng để Chúc Minh Lãng không nghĩ tới là, chỉ ngắn ngủi một mùa đông, một nửa xuân, có hai tòa thành bang xung quanh Tổ Long thành bang lại thuộc về một mình Lê Vân Tư!

"Tổ Long Thành là căn cơ, vô luận ta nắm trong tay bao nhiêu thành trì, một khi Tổ Long thành bang xuất hiện biến cố, mười bảy tràng chiến dịch nửa năm gần đây ta mất công đánh xuống sẽ không có chút ý nghĩa nào." Lê Vân Tư tiếp tục nói.

"Lăng Tiêu Thành bắt đầu lên tiếng, Tông Cung bắt đầu quấy nhiễu, bọn hắn đem ta coi như ác ma, không ngừng nhấc lên chiến hỏa, không ngừng làm nạn dân trôi dạt khắp nơi." Lê Vân Tư nhìn Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng rót một ly trà cho Lê Vân Tư, cũng nhìn chăm chú vào sâu trong mắt nàng.

"Ta từ sâu trong con mắt của nàng không nhìn thấy vui sướng đoạt quyền thành công, nàng không si mê quyền lực, lại không thèm để ý tài phú, nàng muốn làm cái gì, có thể nói với ta sao?" Chúc Minh Lãng rốt cục vẫn không nhịn được hỏi những lời này.

Rốt cuộc thứ mà nàng muốn là cái gì.

Bên trên khối thổ địa này, cho dù chiến hỏa chưa từng lắng lại, nhưng bây giờ có một nửa chiến tranh là vì Lê Vân Tư mà nổi lên, hơn nữa đều là Lê Vân Tư dùng quân đi xâm lược các thành trì khác.

Chiếm thành bang phía nam, lại muốn kiến tạo Vu Thổ thành thành bang độc lập, nếu Tổ Long thành bang cũng hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay nàng, một mình nàng đã có được ba đại thành bang!

Lúc này con mắt Lê Vân Tư rốt cục có cảm xúc lưu chuyển, sắc bén lăng lệ như ánh kiếm.

"Lập quốc!" Nàng nói.

Quốc gia, từ ngữ này đối với các đại thành bang mà nói không tính là xa lạ, nhưng khối thổ địa này không tồn tại bất kỳ một quốc gia nào.

Thành bang cùng thành bang đều là độc lập, chư từng nói chuyện liên minh, ngoại trừ Tông Cung nắm trong tay quyền lực chi phối lớn, trên cơ bản mỗi một thành bang đều là một tiểu vương quốc!

Lê Vân Tư muốn, là thống nhất tất cả các thành bang, dựng nên một quốc gia!

Đây là dã tâm bực nào! !

Chúc Minh Lãng cảm giác mình thật quá coi thường Lê Vân Tư, vốn cho rằng nàng chỉ đang đoạt lại quân quyền thuộc về mình, lại không nghĩ tới nàng muốn là địa vị chúa tể chân chính trên lục địa này!

"Cho nên địch nhân của nàng, thật ra là Tông Cung?" Chúc Minh Lãng cười khổ nói.

"Ta cũng không hề coi ai là địch nhân, nhưng những kẻ dám cản bước, quấy nhiễu con đường của ta thì đều là địch nhân." Lê Vân Tư đáp lại.

"Ta không rõ, nếu như nàng thật sự muốn trở thành quốc chủ, cũng có thể đợi đến lúc Vu Thổ phồn vinh, cũng có thể chậm rãi từng bước xâm chiếm nam bang, thậm chí đợi đến khi đại cục nội bộ Tổ Long thành bang vững chắc, vì sao muốn vào thời điểm này. . ." Chúc Minh Lãng lắc đầu.

Không đúng, mặc dù Lê Vân Tư đại hoạch toàn thắng, thậm chí xuất kỳ bất ý cầm xuống Nam bang, nhưng nàng căn cơ bất ổn, loạn trong giặc ngoài, không bao lâu cũng sẽ tự đem mình đẩy vào tuyệt cảnh!

Nàng không có khả năng không đoán được những chuyện này, vậy vì sao nàng lại vội vàng như vậy.

Muốn lập quốc, không thể gấp nhất thời.

"Vì đánh hạ Nam bang, ta thụ thương, chuyện này, người quấy nhiễu ta đã biết." Lê Vân Tư nói.

Chúc Minh Lãng há to miệng, muốn nói lại thôi.

Nam Linh Sa tới đây lúc này, có phải cũng là đến xem xét thương thế của Lê Vân Tư hay không?

Nói như vậy, cuối cùng Nam Linh Sa cũng là một trong những trở ngại của Lê Vân Tư, nàng nắm giữ đại quyền Nam thị, cho dù không để ý tới việc tranh đoạt quyền lực, nhưng chỉ cần nàng có tâm quấy nhiễu, Lê Vân Tư rất khó có thể đứng vững ở Tổ Long thành bang. . .

Gây thù hằn quá nhiều, khi trở về dưỡng thương, sợ là Lăng Tiêu thành bang sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, mà Tông Cung càng sẽ tiến hành chế tài đối với Lê Vân Tư.

"Bên cạnh nàng bây giờ vì sao không có thị vệ, quá không an toàn, dù sao Lê gia hoàng viện cũng có rất nhiều kẻ mang dụng ý khó dò." Chúc Minh Lãng đứng lên, nhìn xung quanh bốn phía đình viện.

Cho dù dùng linh lực để cảm giác, Chúc Minh Lãng cũng không tìm thấy cao thủ nào xung quanh Lê Vân Tư.

"Dù có vạn quân, nhưng lại chẳng có nổi một, hai kẻ ta có thể tin tưởng, cái gọi là hiệu trung, cái gọi là thờ phụng, đều chỉ là khiếp sợ trước sự đe dọa của ta." Trong lời Lê Vân Tư nói lộ ra mấy phần cô đơn.

Trải qua một lần rơi xuống thần đàn, từng thưởng thức tư vị khuất nhục, ngược lại nàng so bất luận kẻ nào đều rõ, cái gọi là ủng hộ, cái gọi là trung tâm, đều là mây khói, gió mạnh vừa thổi đến đã tan biến.

"Cái này. . ." Sau khi Chúc Minh Lãng nghe xong, đột nhiên có chút đau lòng.

Lòng người xác thực như thế, cho dù là Vu Thổ, ngươi tặng cho bọn họ một đường sinh cơ, nhưng chỉ cần có lợi ích tốt hơn, bọn họ rất nhanh cũng sẽ phản bội, thậm chí phỉ nhổ ngươi.

Loại chuyện này, cũng không phải chưa từng xảy ra.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch