"Ta xuất sư vô danh, lại gây thù hằn tứ phía, hiện tại trong người có thương tích, nếu như ngươi cứ tiếp tục nói mấy lời như lưỡng tình tương duyệt gì gì đó ra bên ngoài, chẳng khác nào đang tự tìm cái chết. Hôm nay điều ta muốn nói với ngươi, là những thứ này. . ." Lê Vân Tư nhìn có vẻ bình tĩnh tự thuật lại, nhưng nàng cũng có chỗ do dự, khốn đốn khôn cùng.
Chúc Minh Lãng thế nào lại không rõ được bên trong lời nói của Lê Vân Tư muốn biểu đạt cái gì.
"Ngươi tin ta, mới nói với ta những này, nhưng hà cớ gì lại phải nói ra những lời dối lòng như vậy, nếu ta thật sự là một kẻ đầu gỗ, rất có thể sẽ vì những lời này của ngươi mà đường ai nấy đi." Chúc Minh Lãng mở miệng nói.
"Chúng ta. . ."
"Ngươi cần ta, có thể nói thẳng, ngày mai ta liền thu thập một ít hành trang chuyển tới đây, à, ý của ta là, chuyển đến để bảo hộ ngươi chu toàn." Chúc Minh Lãng nói.
Lê Vân Tư nhìn vẻ mặt thành thật của Chúc Minh Lãng, cảm giác có mấy phần may mắn, cũng có mấy phần bất đắc dĩ.
May mắn thay, Chúc Minh Lãng hiểu rõ những lời mà bản thân không nói được.
Bất đắc dĩ chính là, thực sự nàng cũng không hi vọng Chúc Minh Lãng bị cuốn vào trong việc này, bởi vì chính nàng cũng không biết tương lai của mình sẽ ra sao.
"Còn có việc này, ta còn chưa cùng ngươi nói rõ, nhưng nếu người đã lựa chọn như vậy, hẳn cũng phải biết đây là cửu tử nhất sinh, việc ngươi cần làm không chỉ là bảo vệ ta đơn giản như vậy. . ." Lê Vân Tư do dự một hồi, quyết định vẫn là tự mình đem những an bài khác nói rõ với Chúc Minh Lãng.
Đến lúc này, Chúc Minh Lãng lại lắc đầu, hắn cũng không định nghe tiếp ý tứ của nàng.
"Ta tin tưởng ánh mắt của ta." Chúc Minh Lãng cong khóe miệng, hắn lấy trà thay rượu, kính Lê Vân Tư một chén.
Tại Vu Thổ, sự quang minh của Nữ Võ Thần chiếu rọi tứ phương đại địa, vô số người coi nàng là thần linh mà tín ngưỡng.
Chúc Minh Lãng vốn không sùng bái cái gì, hắn chỉ tin tưởng mình, tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình.
Lê Vân Tư, nàng ấy không ở đâu xa xôi mờ mịt.
Nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi.
Tin đồn của đám người kia, chỉ là nói về những thứ sai sự thật, mà hắn đã chân chính thấy con người thật của nàng.
Nàng đối xử rất bình đẳng.
Cái gọi là đối xử bình đẳng này, mang ý nghĩa rằng nàng không lấy việc quyền quý cùng cao sang mà vui vẻ, cũng mang ý nghĩa nàng không vì xuất thân giàu sang mà khinh thường những người dân chúng cơ khổ, nghèo hèn.
Cho nên mảnh đất loạn thế hiện tại chỉ có một người xứng đáng làm nữ quân, người đó chỉ có thể là Lê Vân Tư.
Cho dù có vạn quân, cũng khó tìm được một người để mà tin tưởng.
Chúc Minh Lãng có thể hiểu được tâm tình của Lê Vân Tư, nàng nói những lời này với mình, chẳng qua là hi vọng để tự mình hiểu rõ tình cảnh của nàng, để cho mình biết có việc hiểm trở xảy ra, nhưng đồng thời cũng cho nàng thấy ngay lúc này nàng cần nhất là có một vị bằng hữu bên cạnh, một người mà nàng có thể tin tưởng được.
Người này, không chính là mình sao?
Tự nhận là người đáng tin cậy thì hơi xấu hổ, nhưng ít nhất hắn sẽ không làm hại hay phản bội nàng.
Thay vì tặng ái tâm bảo giáp gì gì đó, tự mình bảo vệ bên cạnh nàng vẫn tốt hơn. (note : Ái tâm bảo giáp : bảo giáp tình iu ở chương trước CML muốn rèn để tặng cho Lê Vân Tư)
Thành thật mà nói, Chúc Minh Lãng thật sự không tin được mấy kẻ thị vệ nhìn như trung thành ở bên cạnh nàng, đặc biệt là hiện tại nàng bị thương, đang trong giai đoạn suy nhược, nguy cơ tứ phía. . .
"Tạ ơn ngươi." Lê Vân Tư cũng không tiếp tục già mồm nữa.
Có thể hiểu ý.
Nói rõ có hiểu ngầm.
Bên cạnh đó, Lê Vân Tư có chuyện cần bàn bạc với Chúc Minh Lãng, ý định ban đầu là hi vọng hắn có thể bảo vệ bên cạnh mình.
Như hắn không hiểu ý, hay là bị gian nan hiểm trở phía trước làm cho khiếp sợ, vậy liền không có duyên, nếu thật sự là vậy, Lê Vân Tư cũng không muốn để hắn bị tình cảnh của mình liên lụy, dù sao hắn là một Mục Long Sư có tiền đồ rất sáng lạn. . .
Nương tử nổi danh, do ta đến bảo vệ.
Chúc Minh Lãng không nghĩ đến lời nói khoác của mình khi trước, bây giờ đã trở thành hiện thực.
Đương nhiên, Chúc Minh Lãng cũng hiểu được rằng, ra quyết định này, những việc bản thân làm tiếp theo nhất định phải càng thêm cẩn thận, lời nói trước đó của nàng, cũng không phải là vì hù dọa mình.
"Nếu chỉ có mỹ diệu giai thoại, mà lại không có hoạn nạn chân tình, như vậy cũng chẳng qua là tình một đêm mà thôi... Ách, ý của ta là hư tình giả ý, quân tử chi giao hư tình giả ý." Chúc Minh Lãng nói. (Note : Sương sớm uyên ương hơi khó hiểu, dịch tình một đêm cho các bạn dễ hình dung…)
"Giữ khoảng cách với Nam Linh Sa." Lê Vân Tư dặn dò lại một lần nữa.
"Được."
Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, còn thiếu chút nữa là dựng thẳng bốn ngón tay của mình lên để thề với trời, tuyệt đối sẽ cùng phân rõ giới hạn với cô em vợ, kiên quyết sẽ không vì tướng mạo giống nhau mà có bất kỳ ham muốn nào!
. . .
Đi từ Hoàng viện Lê gia ra, thần sắc của Chúc Minh Lãng ngưng trọng thêm mấy phần.
Mặc dù hắn nghèo túng nuôi tằm, trải qua những ngày mưu sinh hoạt đầy cẩu thả, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không hiểu rõ một chút nào về đại cục.
Hiện tại Lê Vân Tư đang cực kỳ nguy hiểm, lúc nào nàng cũng có thể bị kẻ oán hận nàng lật đổ, đến lúc đó kết quả của nàng sẽ càng bi thảm hơn, lấy vị trí của thực lực cảnh giới của mình bây giờ, còn không thể ngăn được cơn sóng dữ.
Đến tột cùng nàng như giẫm lên băng mỏng, hay là bày mưu nghĩ kế?
Đáng tiếc, mọi thứ đều quá gấp gáp.
Trên thực tế lại cho bản thân một chút thời gian, trở thành Mục Long Tôn giả của Tổ Long thành bang đương thời, không phải là chuyện không thể, tốc độ phát triển của Tiểu Bạch Khởi so với mình mong muốn còn nhanh gấp mấy lần...
Nhưng có thứ gì đó đang truy đuổi Lê Vân Tư, đó chính là nguyên nhân làm nàng lo lắng cho dù thắng bao nhiêu trận đi chăng nữa.
Nàng cấp bách muốn lập quốc, chỉ quốc gia mới có thể mang lại cho nàng một ít cảm giác an toàn.
Áp lực đè lên nàng, nhất định càng thêm đáng sợ.
Đương nhiên, cũng không hẳn là hoàn toàn nặng nề, vừa nghĩ tới câu "Cho dù có vạn quân, cũng khó tìm được một người để mà tin tưởng.", Chúc Minh Lãng không khỏi cảm thấy mấy phần tự hào.
Trong lòng Lê Vân Tư, mình rõ ràng vẫn luôn là nam nhân đáng tin tưởng a!
Có thể trút hết tâm sự với mình, lại còn có thể nhìn ra được sự bất phàm ẩn giấu đằng sau cái dung mạo anh tuấn, soái khí của mình, xem ra nương tử cũng là một người tuệ nhãn, biết nhìn người.
Cùng nhau vượt qua khó khăn, rồi sau đó song túc song phi, cuộc sống bình dị bỗng chốc trở nên muôn màu muốn vẻ, thật sự là làm cho người ta cảm thấy phấn khích a!
. . .
Trong nội viện, Sương nhi từ sau lớp bình phong mỏng bước ra, ánh mắt linh động nhìn chằm chằm bóng dáng Chúc Minh Lãng, chờ Chúc Minh Lãng hoàn toàn đi xa, lúc này nàng mới đem bình trà nóng hổi vừa nấu xong bưng lên.
"Tiểu thư, không nghĩ tới cô gia thoạt nhìn nho nhã hiền hoà, có mấy phần văn nhã yếu đuối, nhưng cũng rất có đảm đương quyết đoán, không giống như là địa phương nhỏ nào đó đi đến. . ." Sương nhi ghé tai Lê Vân Tư nói thầm.
Lê Vân Tư nâng ánh mắt lên, chăm chú nhìn thị nữ của mình.
Có lẽ Sương nhi không có cảm thấy lời mình nói có chỗ nào sai, vừa nghĩ tới cách mình xưng hộ với Chúc Minh Lãng, gương mặt lập tức đỏ bừng một mảng, vội vội vàng vàng nhận sai nói: "Sương nhi nhanh mồm nhanh miệng, Sương nhi biết sai."
Nhanh mồm nhanh miệng??
Vậy ra, trong lòng nha đầu này nghĩ như vậy!
Lê Vân Tư khoát khoát tay áo, để nha đầu này lui, bản thân thì nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng nghe gió thổi cánh hoa khắp nơi rơi xuống.
Có thể vượt qua kiếp này hay không đều còn mà khó nói trước, cho dù trong lòng Lê Vân Tư có nổi lên một chút thiếu nữ lần đần hoài xuân, cũng chẳng mấy chốc bị tình thế trước mắt sẽ đập tan.
....
Tại chủ viện của Hoàng viện Lê gia.
Nam Linh Sa đứng yên trước Lê Mộc đại đường, trong đường cũng không có người nào khác, chỉ có Lê Anh ngồi đang ngồi ở chủ vị phía trên.
"Không có thị vệ?" Lê Anh hơi kinh ngạc nói.
"Ừm, tỷ ấy cùng Chúc Minh Lãng uống trà." Nam Linh Sa nói.
"Không nên a, bên kia có tin tức nói rằng nó bị trọng thương, làm sao bên người lại không lưu lấy một người thị vệ." Lê Anh hơi nghi hoặc một chút nói.
"Phụ thân, sự tình Vân Tư tại Vĩnh Thành, người có tham dự hay không?" Nam Linh Sa dò hỏi.
"Làm sao có thể! Mặc dù nó vẫn luôn muốn cướp đoạt quyền lực, tùy ý làm bậy không thèm quan tâm đến người phụ thân, người gia chủ là ta, nhưng cuối cùng nó cũng là nữ nhi của ta, ta như thế nào lại làm chuyện táng tận lương tâm như vậy." Lê Anh có chút nổi giận nói.
"Vậy chuyện kia là ai làm, có một số việc chỉ có người nhà của chúng ta biết. . . Hiện tại Lê Vân Tư giống như bị điên, không ngừng tranh đoạt quyền lực, chiêu mộ binh lính, nếu không phải tỷ ấy đang tính báo thù thì tỷ ấy đang làm gì?" Nam Linh Sa khó hiểu nói.
"Con chỉ cần rõ ràng điểm này, ta chỉ hi vọng Tổ Long thành bang có thể ổn định, nêu Vân Tư và ta có suy nghỉ khác nhau, vậy thì ta sẽ đường đường chính chính tranh đấu với nó." Ngữ khí của Lê Anh bình tĩnh một chút nói
Nam Linh Sa không hỏi thêm nữa, nàng hành lễ, liền quay người rời đi.
"Trời sắp mưa, nhớ mặc thêm áo ấm." Lê Anh dặn dò một tiếng.
"Ta ngồi kiệu."
"Để ta nói thuộc hạ nhấc cổ kiệu đến, con ở chỗ này chờ." Lê Anh nói.
"Ta muốn đi ngắm thả đèn ở trên sông."
"Người đâu, đi phân phó dọn dẹp đường sông cho sạch sẽ." Lê Anh hô lớn.