Kỷ Uyển Diễm nghe lời, quỳ gối tiến lên hai bước đến bên cạnh lão thái quân. Lão thái quân nắm tay nàng, nhẹ giọng hỏi thăm:
"Thân thể đã tốt lên chưa? Nhìn con có vẻ gầy đi rồi, nhớ phải dưỡng thân thể thật tốt, biết chưa? "
"Dạ. Thân thể đã tốt hơn nhiều, tạ lão thái quân nhớ kỹ." Kỷ Uyển Diễm trời sinh đã có gương mặt biết cười, khiến người thân cận, ôn nhu xinh đẹp, mặc kệ có nói hay làm bất cứ điều gì đều mang một nét đẹp riêng.
"Hoá ra Tứ cô nương vài ngày trước đó bị bệnh sao? Lão già cổ hủ này đến thật không đúng lúc." Lưu lão tiên sinh cũng cảm thấy cô nương này hành vi cử chỉ vô cùng thỏa đáng, nên lời nói cũng mang vài phần hoà ái của một bậc tiền bối.
"Lời này của Lão tiên sinh khiến tiểu nữ tổn thương." Kỷ Uyển Diễm cong môi, lộ ra lúm đồng tiền, lại càng thiên chất động lòng người. Trang sức bình thường, xiêm y bình thường, búi tóc cũng không có gì đặc sắc nhưng nụ cười này lại giống như hai đoá hoa mai điểm trên tóc nàng khiến khí chất cả người nàng sáng bừng lên vô cùng rực rỡ, đạo lý vẽ rồng điểm mắt chính là đây. Không thể không nói, tiểu cô nương là người phù hợp với nụ cười. Nàng cười lên khiến người đối diện sinh ra hảo cảm cùng thân cận.
Một cô nương có dung mạo xinh đẹp bậc này, lại có thể thoáng cái bắt lấy ánh mắt ông đúng thật là đã lâu chưa gặp. Bất quá Lưu lão tiên sinh chỉ thoáng xuất thần, rồi rất nhanh liền tỉnh táo lại. Ông chính là người có tính cách sảng khoái, không bị tình cảm ảnh hưởng, nếu hôm nay đã đến đây, liền cũng muốn đạt được mục đích.
"Một câu lão tiên sinh này của ngươi cũng coi như là gọi đúng. Không biết ngươi có biết hay không, mẫu thân của ngươi Lâm thị đã từng là đệ tử của ta, cảm hứng viết thơ của nàng rất dồi dào, tài năng không thua đấng nam nhi, đối âm luật cũng đạt được thành tựu, nhưng duyên sư đồ của ta với nương ngươi quá ngắn, đến bây giờ vẫn là một nuối tiếc trong lòng ta. Đêm thọ yến của lão thái quân, nhận được ưu ái, lão già cổ hủ này cũng tới cửa chúc mừng, nghe được Tứ cô nương tấu khúc đàn kia, không khỏi bồi hồi, cũng nhận thấy cô nương có thiên phú, hôm nay mạo muội bái phỏng, chính là muốn hỏi Tứ cô nương có nguyện ý nhận ta làm thầy thay mẫu thân ngươi tiếp nối duyên thầy trò?"
Tính tình của vị lão tiên sinh này ở Uyển Bình, thậm chí là cả Tiêu Quốc mọi người đều biết, thu đồ đệ chưa bao giờ hỏi đến xuất thân cùng địa vị, không hỏi giới tính, không hỏi tuổi tác, hết thảy là tuỳ tâm. Nếu là có hứng thú thì cho dù thân phận có thấp hèn, ông cũng sẽ đích thân tới cửa hỏi thăm, nếu còn có học vấn tốt hơn cả ông, thì mặc dù ông có thân phận như vậy nhưng cũng sẽ cam tâm tình nguyện trở thành học trò của người đó. Chỉ tiếc, Tiêu Quốc trên dưới gần mười mấy năm qua, cũng chưa xuất hiện người am hiểu âm luật hơn ông, khiến cho ông nguyện nhận làm thầy mà bái sư.
Kỷ Uyển Diễm sớm đã biết mục đích của ông, nhưng nàng vẫn tỏ vẻ không biết phải quyết định như thế nào cho phải.
Quay đầu nhìn thoáng qua lão thái quân, quả nhiên nhìn thấy lão thái quân trên mặt có chút mất tự nhiên, bàn tay đang khẽ siết tay nàng, hiển nhiên có chút bất mãn đối với việc lão tiên sinh không câu nệ tiểu tiết đến tận cửa xin nhận học trò. huống chi, tên đồ đệ này còn là người bà ta mới nhìn trúng.
Chỉ thấy lão thái quân cười hiền lành, vỗ vỗ mu bàn tay Kỷ Uyển Diễn, chậm chạp nói ra:
"Tứ nha đầu cảm thấy như thế nào? Lúc trước lão tiên sinh nói với ta chuyện như này, ta cũng thấy mừng thay cho con, chỉ là loại chuyện như vậy cũng muốn để con tự mình quyết định mới tốt. Lần trước con tấu cầm mừng thọ tổ mẫu, tổ mẫu rất thích, đang muốn chờ con khỏi bệnh liền đón con đến bên cạnh, con cần phải suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời."
Lão thái quân nói một câu như vậy, ý tứ rất rõ ràng chính là uy hiếp cũng kèm cả dụ dỗ, giống y nguyên lời nói ra ở đời trước. Nàng chỉ là một cô nương trong đông đảo cô nương trong phủ, lão thái quân nói đợi nàng đến quyết định, chuyện này đúng là không thể nào. Nếu lão thái quân thực cảm thấy đây là chuyện tốt, thì đã mở lời thay nàng bái Lưu lão tiên sinh làm sư, từ sớm đã liền thay nàng làm xong quyết định, thậm chí ngay cả việc có đáp ứng hay không căn bản cũng không cần đợi quyết định của nàng, cho nên, trong lòng lão thái quân nhất định là không muốn nàng nhận lời.
Nói rằng bà thích nghe Kỷ Uyển Diễm đánh đàn, còn nói muốn đón nàng đến bên người, đây chính là dụ dỗ đối với Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm mới qua mười tuổi có mấy ngày, ngày ăn cũng không no, việc này vốn đều tuỳ vào sự sủng ái của lão thái quân. Nếu có thể đến bên cạnh lão thái quân, sau này, địa vị của nàng trong phủ sẽ nhất định đi lên, đây cũng là do lão thái quân cấp cho.
Đời trước Kỷ Uyển Diễm chính là bị những lời này dụ dỗ, nên cự tuyệt Lưu lão tiên sinh. Lúc ấy nàng còn cảm thấy không có vấn đề gì, bởi vì nàng trước kia căn bản không biết Lưu lão tiên sinh, cũng sẽ không vì một lão tiên sinh mà đắc tội tổ mẫu cao cao tại thượng, cho nên, nàng cự tuyệt. Rồi sau đó đến khi nàng trải qua nhiều chuyện, mới suy ngẫm lại hết những chuyện cũ trước kia một cách kỹ càng thì lúc đó mới hiểu, việc Lưu lão tiên sinh bái phỏng muốn thu nàng làm đồ đệ, kỳ thật chính là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời nàng.
Đi theo lão thái quân, cẩm y hoa phục, có phú quý lại được nuông chiều, nhưng chính là lão thái quân cũng không có ý định bồi dưỡng nàng. Nàng giống như là một đóa hoa quý, chỉ cần có vẻ bề ngoài, chỉ cần là quân cờ hữu dụng nắm trong tay lão thái quân tuỳ thời có thể sử dụng. Mà việc bái Lưu lão tiên sinh làm sư, mặc kệ không biết có thể thay đổi vận mệnh sau này của nàng hay không nhưng ít nhất nàng sẽ có một điểm có thể trở thành nền tảng để nàng phấn đấu phát huy, như vậy khi nói đến nàng, sẽ không còn ai nói nàng chỉ được mỗi vẻ bề ngoài.
"Nha đầu, con mau trả lời. Nguyện ý, hay là không muốn?"
Lão thái quân ôn nhu thúc giục.
Kỷ Uyển Diễm rút tay chắp lại, làm một lễ, nhẹ giọng nhưng lại rõ ràng nói: "Con không muốn bái lão tiên sinh làm sư..." Nàng hơi hơi dừng một chút, khẽ đứng thẳng người, nhìn thấy lão thái quân khóe miệng đắc ý mỉm cười, còn có Lưu lão tiên sinh tiếc nuối vê râu.
Thu liễm ánh mắt nàng tiếp tục nói: "Tiên sinh chính là sư phụ của gia mẫu, luận bối phận sẽ thành sư tổ của con, nếu không chẳng phải là rối loạn bối phận."
Lão thái quân mới vừa lộ ra ý cười đã ngay lập tức cứng đờ, còn Lưu lão tiên sinh lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Kỷ Uyển Diễm cúi người bái lạy Lưu lão tiên sinh, thông qua hành động giải thích rõ thái độ của mình, tầm mắt chăm chú nhìn hoa văn ở ghế ngồi, ánh mắt sâu thẳm đầy kiên nghị.