Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 6: 04 (1)

Chương 6: 04 (1)





Cứ như vậy Kỷ Uyển Diễm trở thành học trò của Lưu lão tiên sinh. Lưu lão tiên sinh không có nhiều quy củ, chỉ bảo Kỷ Uyển Diễm kính ông một ly trà ngay tại chỗ này là được, dập đầu hô một tiếng "Sư tổ". Chuyện cứ như vậy mà thành.

Lão tiên sinh có một thư viện dạy học ở Uyển Bình tên gọi Như Ý, bởi vì Kỷ Uyển Diễm là một cô nương, nên cũng sẽ không yêu cầu nàng mỗi ngày đều đến thư viện, năm ngày đi một lần là được. Lưu lão tiên sinh là một tiên sinh nổi danh, có rất nhiều đại gia đình muốn thỉnh ông chỉ giáo dạy học, muốn cho nữ nhi ghi danh tại thư viện Như Ý. Yêu cầu ghi danh nhập học tại thư viện thì nghe qua không có gì quá khó khăn. Lão tiên sinh chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là chỉ cần có một sở trường đặc biệt hơn người là được. Thoạt nhìn điều kiện này rất dễ dàng nhưng lại rất khó để đáp ứng được. Nhất là mười một đệ tử chân truyền bái Lão tiên sinh làm sư thì hoàn toàn dựa vào hai chữ duyên phận. Vì vậy, theo lý mà nói thời điểm một trưởng giả đức cao vọng trọng tỏ ý muốn nhận Kỷ Uyển Diễm làm đồ đệ, chỉ cần Kỷ Uyển Diễm nguyện ý thì lão thái quân không có lý do gì cự tuyệt ngay trước mặt Lưu lão tiên sinh, dù sao ai cũng hy vọng đứa nhỏ nhà mình biết nhiều thêm vài thứ, cùng những đại học giả đi lại thân cận, lâu ngày cũng sẽ học được đôi chút công phu. Hơn nữa, có danh nghĩa là đệ tử chân truyền của Lưu lão tiên sinh, thì chỉ cần sau này không quá phận cũng sẽ có được thanh danh tốt.

Tuy Lão thái quân cường thế, nhưng cũng sợ gánh ô danh là "Hủy tiền đồ của con cháu".

Trữ thị nắm quyền quản lý toàn bộ trong phủ, bà ta là kế phu nhân do lão hầu gia tái giá. Đại phòng là con sở sinh của Lão Hầu phu nhân tiền nhiệm, nhị phòng lão gia cùng tam phòng lão gia đều là con trai dòng chính do bà ta sở sinh, Tứ lão gia là con thứ xuất do di nương sinh. Hai con trai bà ta, một người thì tập tước Bình Dương Hầu, một người thì nhậm chức Uyển Bình Tri phủ, Tứ lão gia là một người nhàn tản, cả đời đi thi cũng chỉ đỗ tú tài sau cũng không đoạt thêm công danh gì.

Đời trước Kỷ Uyển Diễm không có kinh nghiệm, thời điểm diễn ra chuyện này, mới chỉ mười tuổi, ngày trải qua cũng quá kham khổ, liền cảm thấy lão thái quân đối với nàng mà nói chính là Bồ Tát rẽ mây mà đến, bởi vì nàng tin tưởng, chỉ khi được lão thái quân thưởng thức, mới có thể sống yên ổn trong phủ, bị ích lợi trước mắt che mờ đôi mắt, đem chính mình vây tại hậu trạch, dẫn đến cả đời bị phá huỷ.

Lưu lão tiên sinh hài lòng cáo từ, Kỷ Uyển Diễm tiễn ông đến tận cửa phủ. Sau khi trở lại, chỉ thấy nha hoàn chải đầu cho nàng lúc trước đến truyền lời, lão thái quân bảo nàng quay lại nói chuyện.

Sau khi Kỷ Uyển Diễm đi vào, lão thái quân nhìn nàng quỳ ở trước mặt một hồi mới sai người nâng nàng đứng dậy. Trữ thị nằm ở trên giường êm, một tiểu nha hoàn mới vừa thu nhận đang đấm chân cho bà ta, sau lưng còn có ma ma tuỳ thân đang bóp vai. Lão thái quân vẫy vẫy tay với Kỷ Uyển Diễm, làm bảo nàng tiến lên.

"Trong viện mọi việc vẫn tốt chứ?"

Lão thái quân khẽ mỉm cười, tránh đi đề tài lúc trước, trực tiếp hỏi đến cuộc sống của Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm trong phủ sống như thế nào, lão thái quân chẳng lẽ không biết.

Kỷ Uyển Diễm lại kính cẩn mừng rỡ đáp lời, trông giống như thật sự vì được lão thái quân quan tâm mà vui vẻ: "Tạ lão thái quân thương nhớ, mọi việc đều tốt."

Nói xong câu đó, Kỷ Uyển Diễm cong môi cười với lão thái quân, bộ dáng cực kỳ thân mật, cùng người lúc trước ở trước mặt Lưu lão tiên sinh kính cẩn thủ lễ dường như là hai người khác nhau, lúc này có thêm một chút nịnh nọt và mềm mại thường thấy ở các cô nương trong phủ khi phải đối mặt với lão thái quân.

Đây mới là biểu hiện bình thường của một cô nương sống trong phủ, lão thái quân híp mắt suy nghĩ một chút, quyết định thử nàng thêm một lần, bà ta hỏi:

"Chuyện bái sư... Ngươi là nghĩ như thế nào? Về sau thật sự muốn xuất đầu lộ diện để nghiên cứu học vấn sao?"

Kỷ Uyển Diễm trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, dáng vẻ muốn nói lại thôi đối với lão thái quân. Lão thái quân thấy nàng có lời muốn nói, lại nói: "Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, ở trước mặt ta không cần phải sợ."

Được lão thái quân cho phép, Kỷ Uyển Diễm mới châm chước nói: "Chuyện bái sư lão tiên sinh không phải là tổ mẫu ám hiệu con đồng ý sao?"

Lão thái quân nhíu mày, hỏi: "Ta ám hiệu ngươi? Nói bậy bạ gì đó?"

Kỷ Uyển Diễm tỏ ra hốt hoảng, lui về phía sau hai bước rồi quỳ xuống, lo lắng nói ra:

"Đúng là lão thái quân người ám hiệu con. Con nghĩ nếu như lão thái quân không muốn con làm đệ tử của lão tiên sinh thì người là tổ mẫu của con, sớm đã thay con cự tuyệt, nếu như người đã không cự tuyệt, kia không phải đã nói lên là người nguyện ý để cho con trở thành đệ tử của lão tiên sinh sao? Nếu không con nào dám đáp ứng, sẽ ở trong phủ sống thật tốt, cớ gì lại muốn đi làm đệ tử của lão nhân gia kia, con cũng không biết ông ấy. Tổ mẫu vạn cũng không nên tức giận, con cũng là vì người mới đáp ứng."

Lời nói của Kỷ Uyển Diễm hợp tình hợp lý, ngay cả lão thái quân đều có chút nghi ngờ chính mình, nếu như hết thảy đúng như những gì nàng nói, thì quả thật cũng có chút đạo lý, đối với nha đầu này mà nói, nàng cũng không biết Lưu lão tiên sinh, không biết danh vọng của lão tiên sinh, càng thêm không biết nếu làm đệ tử của lão tiên sinh thì sẽ có ích lợi gì, nếu không phải muốn nịnh nọt tổ mẫu, làm sao có chuyện thật lòng muốn làm đệ tử của một người không quen biết.

Lúc trước bà ta chỉ cảm thấy nha đầu này ngỗ nghịch ý của bà ta, ngược lại cũng không đào sâu suy nghĩ, thấy dáng vẻ hoảng sợ của nàng lúc này, ủy khuất lại đáng thương, lão thái quân nhìn nàng, cơ hồ muốn cười to ra tiếng, cười chính bản thân mình coi một tiểu nha đầu mới mười tuổi chưa rành thế sự thành một người có mưu kế.

"Đứng lên đi, ta cũng chỉ hỏi một chút mà thôi, ngươi sợ hãi cái gì. Mau tới, đến bên cạnh ta."

Kỷ Uyển Diễm đứng lên, vẫn tỏ ra vô cùng bất an, sau khi suy nghĩ một chút, mới cố lấy dũng khí nói với lão thái quân: "Nếu như, nếu như lão thái quân cảm giác việc kia không tốt thì có muốn con cho người thỉnh lão tiên sinh quay trở lại, rồi trước mặt ông ấy con sẽ thẳng thừng cự tuyệt là được. Cho dù ông ấy là một phu tử có học vấn thì con cũng không quen biết ông ấy, cũng không muốn vì ông ấy mà lại khiến lão thái quân không vui."

Lão thái quân khuôn miệng hạ xuống, nói: "Hừ, ngươi nói cái gì đó.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch