Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 52: 32 (1)

Chương 52: 32 (1)





"Tứ cô nương, ta không có nói như vậy. Dù sao ta cũng không phải là hạng người coi mạng người như cỏ rác, tất cả những việc ta làm đều là nghe theo lệnh của Tam phu nhân." Liễu Bình duỗi cổ, muốn thể hiện chuyện này không liên quan đến mình. Nàng ta thực ra cũng không ngu ngốc, biết Kỷ Uyển Diễm chỉ là đang ép buộc nàng ta thôi, nàng ấy cũng không dám ép buộc Tam phu nhân, cho nên cứ dứt khoát đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người Tam phu nhân.

Sau khi Kỷ Uyển Diễm nghe Liễu Bình nói, liền cười lạnh một tiếng:

"Hừ, Tri phủ đại nhân, ngài cũng nghe rõ rồi? Liễu Bình ở trên công đường tố cáo Tam phu nhân chủ mưu giết người cướp của. Tam phu nhân sai nô bộc đi hành hung, lại còn có nhân chứng vật chứng đầy đủ, vương pháp soi sáng, thiên lý bất dung [1], kính xin Tri phủ đại nhân trả trong sạch cho nghĩa tỷ ta."

[1] thiên lý bất dung: đạo trời không tha

Liễu Bình gấp đến mức liền đứng bật dậy, chỉ vào Kỷ Uyển Diễm rồi mắng:

"Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, ta tố cáo Tam phu nhân lúc nào hả? Đồ ngậm máu phun người! Ta, ta đánh chết ngươi!"

Ngày thường, Liêu Bình luôn nghe Tam phu nhân Chu thị mắng Kỷ Uyển Diễm như vậy, nên vào giờ phút này, nàng ta đã gấp đến độ mù quáng, thực sự coi công đường của Tri phủ thành hậu viện nhà mình, không chỉ những muốn mắng chửi Kỷ Uyển Diệm mà rõ ràng còn muốn ra tay đánh người.

Kỷ Uyển Diễm lưng thẳng tắp quỳ ở dưới công đường, tỏ ra không hề sợ hãi với khí thế của Liễu Bình, người không nhúc nhích, ngược lại dáng vẻ giống như muốn tùy ý để Liễu Bình tiến đánh.

Một tiếng kinh đường mộc chói tai vang lên, Kỷ Mang quả thực muốn tức chết với nha hoàn không có đầu óc này, nghiêm nghị giận dữ nói:

"Làm càn! Ngươi coi nơi này là nơi nào? Tùy ý ngươi khóc lóc om sòm càn quấy hay sao?"

Tay đã nâng lên của Liễu Bình căng cứng không hạ xuống, đôi mắt Kỷ Uyển Diễm như độc xà xoáy sâu vào Liễu Bình, nàng nói:

"Nhân chứng vật chứng đầy đủ, bản án này chẳng lẽ chưa phán xử được sao? Bên ngoài công đường dân chúng đều kính ngài là quan phụ mẫu, chờ ngài phán xử công bằng, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, ngài còn do dự cái gì? Chẳng lẽ bởi vì nàng ta là nha hoàn thiếp thân của phu nhân ngài, cho nên ngài muốn mở một lối thoát cho nàng ta, có tội nhưng không phạt sao? Chẳng lẽ ngài nguyện vì một nha hoàn, mà vứt bỏ đi thanh danh công chính liêm minh của mình sao?

Kỷ Mang nhíu chặt mày, tưởng chừng như có thể kẹp chết một con ruồi, nhìn bên ngoài đông nghịt người, dân chúng tụ tập ngày càng đông, tất cả đều đang châu đầu ghé tai chờ xem hắn ta sẽ phán xử chuyện nhà này như thế nào. Mọi người nhao nhao nghị luận, chỉ trỏ, trong lòng Kỷ Mang nghĩ đến đánh giá thành tích của Lại bộ vào tháng ba tới, lúc này không thể bị đánh dấu gạch chéo[2], dù chỉ là đánh giá của quan viên nhưng lại hệ trọng đến cả đời, hắn ta cũng không muốn vì một nhà đầu mà ném đi thanh danh của mình, dù chỉ là một chút thì cũng không đáng để làm vậy. Ngược lại, nếu hắn ta lục thân[3] không nhận, ngay cả nha hoàn của phu nhân mình cũng có thể trừng trị, vậy thì càng thể hiện hắn ta làm quan công bằng, mỹ danh này, phàm là người lăn lộn chốn quan trường ai mà chả muốn đạt được cơ chứ? Suy đĩ nghĩ lại cũng chỉ là một đứa nha hoàn, nếu có thể trở thành đá kê chân cho mình thì đó cũng là mệnh của nàng ta.

[2] dấu gạch chéo: dấu nhân (x) dùng để chỉ chỗ bỏ đi hoặc chỗ sai

[3] lục thân: sáu bề thân trong gia đình gồm cha, mẹ, anh, em, vợ và con.

Không chút do dự, Kỷ Mang đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng với Kỷ Uyển Diễm:

"Chỉ sợ sau khi ta phán quyết, cuộc sống sau này của ngươi trôi qua sẽ không dễ dàng. Ngươi có hiểu không?"

Những lời này Kỷ Mang cốt muốn nói cho Kỷ Uyển Diễm nghe, hơn nữa cũng là lời nói tự đáy lòng. Kỷ Uyển Diễm khua chiêng gõ trông, mang thi thể đến cáo trạng, đây chính là ý tứ muốn cùng Kỷ gia cắt đứt. Chu thị cùng lão thái quân sẽ không tha cho nàng, cho nên Kỷ Mang mới nói những lời này.

Những lời này của hắn ta không dọa được Kỷ Uyển Diễm nhưng lại dọa sợ Liễu Bình, bởi vì nàng ta nghe ra ý tứ muốn trừng trị mình của Tam lão gia, lập tức há hốc mồm, chẳng lẽ Tam lão gia thật sự muốn trừng trị nàng ta sao? Dùng nàng ta để kết thúc chuyện này thay Tam phu nhân?

Chỉ nghe Kỷ Uyển Diễm kiên định nói:

"Đương nhiên là hiểu."

Cho dù hiểu, thì sao? Đối phương cũng đã đánh đến tận cửa rồi, cuộc sống sau này dù sao nhất định trôi qua không dễ dàng, đã như vậy, chi bằng vung tay làm lớn một trận, rạn nứt là điều không thể tránh khỏi.

Kỷ Mang nặng nề thở dài một hơi, sắc mặt xanh mét nhìn Kỷ Uyển Diễm. Sau đó từ trong lệnh bài phán quyết lấy ra một thẻ ném xuống mặt đất, nói:

"Người tới, đem nữ phạm nhân này xuống, trộm cắp tài vật của chủ nhân, giả truyền mệnh lệnh của chủ nhân, ra tay giết người, tội ác tày trời, phạt nặng năm mươi đại bản.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch