Năm mươi đại bản là con số mà hắn ta đã tính toán qua, không tính là nhẹ, nhưng cũng không phải là nặng. Dù sao chuyện nha đầu kia làm ra đã được bày lên mặt bàn, mỗi một chuyện đều có thể phán định tội chết cho nàng ta đấy. Nhưng nếu nàng ta chịu đựng qua năm mươi đại bản, thì đó là mạng lớn, Kỷ Uyển Diễm muốn truy cứu cũng không truy cứu được nữa, kẻ phạm tội cũng đã đền tội, nàng ấy còn có thể nói cái gì? Huống chi, hắn ta đã nói là phạt nặng, người phía dưới sao còn nghe không hiểu ý trong lời nói của hắn ta chứ.
Cũng đã từng ngủ qua một lần, hắn ta cũng muốn niệm một chút tình cũ.
Thế nhưng, Liễu Bình nào đoán được tâm tư của Kỷ Mang, nàng ta không muốn cứ thế mà mất mạng, năm mươi đại bản đấy, nàng ta đi theo Tam phu nhân trị gia cũng đã được một khoảng thời gian, thuộc hạ dưới trướng đánh chết không ít tội tỳ, tất cả đều do nàng tự giám sát, mười gậy cũng đã khiến các nàng máu chảy không ngừng, hai mươi bản thì nửa người liền coi như bị phế, đến ba mươi bản thì mạng đã sớm tối. Vậy mà giờ đây Tam lão gia lại phán nàng ta năm mươi bản, vậy chính là muốn mạng của nàng ta đấy. Liễu Bình lập tức bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, gập đầu gối quỳ xuống, cuống quít dập đầu với Kỷ Mang:
"Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng a. Nô tài thật sự phụng mệnh của Tam phu nhân. Cho dù nô tài có lá gan lớn tày trời, thì cũng không dám giết người cướp của đâu ạ! Lão gia tha mạng a!"
Kỷ Mang cũng bắt đầu đau đầu với nữ nhân ngu xuẩn này, đến giờ trong miệng nàng ta vẫn không quên vu cáo liên đới Chu thị, chẳng lẽ còn muốn hắn ta đưa Chu thị ra rồi buông tha cho nàng ta sao? Phất phất tay, quan sai đứng bên bắt đầu chuẩn bị, hai băng ghế được bày ra, khiến Liễu Bình sợ đến độ tè cả ra quần, cả người phát run, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nhưng không ngờ Kỷ Uyển Diễm đi đến bên người nàng, lạnh lùng nói một câu:
"Nếu như ta là ngươi, ta liền nhắc đến tình cũ với Tam lão gia, không chừng Tam lão gia còn nhớ rõ tình cũ với ngươi đấy?"
Trong đầu Liễu Bình linh quang chợt lóe, sống chết đặt ngay trước mắt, nàng ta cũng không quan tâm là chủ ý này do ai nói ra, chỉ cần có người chịu giúp nàng ta, nói cái gì nàng ta đều nghe. Người này nói đúng, mình cũng không phải là nha hoàn bình thường, nàng ta cùng Tam lão gia cũng là tình cũ đấy, đúng rồi, chỉ cần Tam lão gia chịu nhớ tình xưa nghĩa cũ, nói không chừng có thể buông tha cho nàng ta.
Dùng cả chân cả tay bò về phía Kỷ Mang, đương nhiên không thể leo lên người Kỷ Mang mà cầu tình, nhưng chưa bò được hai bước, đã bị người hành hình mang băng ghế lên, Liễu Bình vội vàng hô to:
"Lão gia, lão gia, ta đã từng hầu hạ qua ngài, ngài đã quên rồi sao? Lão gia, ta không cần ngài đưa ta lên làm di nương, ta không làm di nương, chỉ cần lão gia buông tha ta, ta cho dù có làm trâu làm ngựa, cũng sẽ cảm kích đại ân đại đức của lão gia. Lão gia yêu thích Phương nhi, ta sẽ đưa Phương nhi cho ngài, còn có Tú nhi, ta đều đưa hết cho ngài, không bao giờ ngăn cản ngài gặp gỡ, lão gia, thả ta, thả ta..."
Kỷ Mang sắc mặt tái xanh, trợn mắt nhìn Kỷ Uyển Diễm, chỉ thấy dung nhan tuyệt thế như tiên nữ lộ ra một nụ cười âm u lạnh lẽo. Nụ cười này khiến nàng thoạt nhìn giống như một đóa mạn châu sa hoa dưới địa ngục, xinh đẹp nhưng lại ác độc tà mị.
Liễu Bình càng nói càng làm lộ ra nhiều chuyện không hợp lẽ thường, đem chuyện năm xưa từng chuyện từng chuyện kể ra, càng nói càng khiến người nghe ngượng ngùng, ánh mắt Kỷ Mang trầm xuống, cắn răng nói:
"Chặn miệng, đánh chết!"
Nếu nói trước đây hắn ta còn muốn lưu nha đầu kia một mạng, thì bây giờ chính là chân tâm thật ý muốn đánh chết nàng ta. Kỷ Uyển Diễm chứng kiến hết tất cả, cũng không nói thẳng ra, chỉ dùng một câu nói khiến cho chính bản thân Liễu Bình tự đánh mất chừng mực, đánh vỡ lòng phòng bị của nàng ta, khiến nàng ta không e ngại không phân rõ địa điểm mà nói ra những lời không nên nói, bức hắn ta phải đánh chết nàng ta, bằng không trong thời gian hành hình, có khi đêm qua hắn ta ngủ với ai cũng sẽ bị nàng ta nói ra.
Dưới công đường, Liễu Bình bị bịt miêng, từng gậy nặng nề nện lên trên người nàng ta, không bao lâu duới thân đã nhuộm một màu đỏ thẫm, dân chúng đứng ngoài xem náo nhiệt cũng có người nhát gan không dám nhìn. Nhưng nha đầu kia ánh mắt lạnh lẽo, không hề dời đi, khóe miệng vẫn treo một nụ cười lạnh. Nàng tính toán rất chuẩn tâm tư của hắn ta, từng bước một dẫn hắn ta bước vào trong cạm bẫy của nàng, ác độc nhưng tâm trí lại sắc bén, thật sự làm cho người khó có thể tin được nàng mới chỉ là tiểu cô nương mười một tuổi.