Chương 95: 59 (2) Nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu đưa cho người thu hoa, nói: "Nương nương nói, Tống tiểu thư tài nghệ bất phàm, nhưng lại chọn khúc nhạc quá mức bi thương, không phù hợp với hoàn cảnh, nên tặng một đóa hoa để cổ vũ."
Hoàng Hậu nương nương lần này đã tỏ rõ thái độ, vì vậy tất cả thế gia cũng biết nên làm như thế nào. Tiểu đồng đi thu hoa đi một vòng, trên khay Tống Ngọc tịch chỉ có bảy đóa hoa, Hoàng Hậu cho một đóa, Hoài Vương cho ba đóa, Võ Xương Hầu phu nhân cho hai đóa, Tín Quốc Hầu phu nhân cho một đóa, còn các trướng khác, hoàn toàn không tặng ra.
Tống Ngọc Tịch cũng không thèm để ý những thứ này. Hôm nay đối với nàng mà nói, chỉ là một nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành, bất kể tốt xấu. Trên mặt Kỷ Uyển Thanh lộ ra nụ cười lạnh đầy mỉa mai, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức nắm chăt lan can của noãn các nên đã trở nên trắng bệch, có thể thấy nàng ta có bao nhiêu khẩn trương chỉ sợ Tống Ngọc Tịch sẽ nhận được điểm cao, đè ép nàng ta xuống. Có thể thấy nàng ta cũng hiểu tài nghệ của Tống Ngọc Tịch là vô cùng tốt, nàng ta là đang sợ, nở nụ cười mỉa mai với Tống Ngọc Tịch, nhưng hơn cả vậy, đây chính là sự khiêu chiến với nàng ta.
Tống Ngọc Thiền đứng cùng một chỗ với Kỷ Uyển Ninh. Tống Ngọc Thiền tựa hồ vẫn còn đọng lại dư âm. Nhưng Kỷ Uyển Ninh mặt không biểu tình đứng đó, ánh mắt xa xăm nhìn chằm chằm vào một nơi. Cái mà nàng ta nhìn thấy đó là, từ trong hai trướng màu vàng nhạt ở bên trái trướng màu vàng chính giữa, mỗi bên đi ra một đồng tử nâng khay ngọc. Bây giờ điều khiến nàng ta chú ý nhất không phải là tiếng đàn hồ cầm của Tống Ngọc Tịch, cũng không phải là việc Hoàng Hậu không cất nhắc, mà là cảnh tượng nàng ta nhìn thấy hiện giờ.
Hai tiểu đồng tử lần lượt đến chỗ người thu hoa, đưa lên khay ngọc của từng người. Khay ngoc vừa lên, hai bên đều xếp chỉnh tề năm đóa hoa đỏ tươi diễm lệ, trên mỗi đóa hoa, còn có hai hàng chữ nhỏ viết bằng sơn vàng, một ghi Tiêu Tề Dự, một ghi Tiêu Tề Hoàn. Thái tử cùng Định vương đồng thời cho ra điểm cao nhất. Khay ngọc của Tống Ngọc Tịch lập tức nhiều hơn mười đóa, cộng lại là mười bảy đóa hoa, cũng coi như là được hạng giữa.
Hành động lần này khiến cho toàn trường xôn xao.
Từ khi bắt đầu cuộc tranh tài vào buổi sáng, Thái tử điện hạ cùng Định Vương điện hạ vẫn luôn không có bất kỳ phản ứng gì, lại đồng thời tặng cho thứ nữ ngoại thất Tống gia điểm số cao nhất, nhất là khi Hoàng Hậu nương nương đã tỏ rõ thái độ...
Lúc Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn đứng bên cạnh nàng cùng ôm nhau vui mừng, thì Kỷ Uyển Ninh nắm chặt nắm đấm, mặc cho móng tay đâm vào trong thịt.
Lại thấy trên đài cao là một hồi xôn xao, tất cả cung nữ đang thẳng lưng đứng ngoài đều lui sang một bên, quỳ gối hành lễ. Tiêu Tề Dự từ trong trướng vàng đi ra, thân hình cương nghị, thanh tú như cây tùng, mặt như quan ngọc, sắc như xuân sơn, tiên phong đạo cốt giống như trích tiên, tao nhã như người trời, nhưng lại một thân kiếm tụ mãng bào [8], thế gian tôn vinh [9], hai tay khép lại trong tay áo, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt kiên nghị, khiến mỗi người đều phục tùng mà quỳ xuống, dây lưng ngọc bích, buộc tóc ngân quan, đang lúc mọi người còn túm tụm ở phía dưới, thì đi xuống khán đài.
[8] kiếm tụ mãng bào: mãng bào có tay áo hẹp như hình mũi tên, viền rộng bó ở cổ tay
[9] tôn vinh: kính trọng và tự hào
Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy tim đập lỡ mất một nhịp, theo động tác của mọi người xung quanh, cũng từ từ làm lễ bái. Người nhìn thấy, bất luận là ai, đều cuống quít đứng dậy quỳ lạy. Tống Ngọc Tịch hô hấp dồn dập, hai má đỏ lên, lo lắng Tiêu Tề Dự ở trước mặt mọi người phát điên, cứ như vậy đi tới nói chuyện với nàng. Nàng khiến cho cơ thể của mình vùi thật thấp, không dám ngẩng đầu. Rốt cuộc cũng trông thấy một đôi giày màu đen thêu rồng bốn móng bằng chỉ vàng ở trước mặt mình, trái tim của Tống Ngọc Tịch quả thật đã vọt đến cổ họng, chỉ cần Tiêu Tể Dự mở miệng nói chuyện cùng nàng, thì trái tim này cũng sẽ trào ra khỏi miệng.
Thế nhưng, tình cảnh như trong tưởng tượng cũng không phát sinh. Giày thêu hình rồng cũng chỉ dừng ở trước mặt nàng một lát, rồi lại lần nữa bước chân rời đi, bên tai vang vọng âm thanh đưa tiễn "Cung tiễn Thái tử điện hạ", một đám cung nhân hộ giá cũng đi theo rời khỏi. Tiếng bước chân dần dần biến mất, trái tim đang treo lơ lửng của Tống Ngọc Tịch cuối cùng mới hạ xuống.
Nhìn tất cả mọi người bên cạnh từ từ đứng dậy, nàng mới tay chân nhẹ nhàng mà đứng dậy, lại phát hiện sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh, y phục sau lưng cũng bị thấm ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, âm thầm thở ra một hơi, vừa rồi quả thực nàng đã bị hù chết.
Ngoài Tống Ngọc Tịch bị khiếp sợ thì còn có mấy cô nương ở Quan Lan Đình ngày ấy. Trước ngày hôm nay, các nàng chưa một ai gặp qua Thái tử, nào có thể ngờ, vị điện hạ này lại chính là vị công tử mặc cẩm phục xuất hiện ở Tống gia ngày hôm đó. Mặc dù hôm đó, các nàng cảm thấy hắn khí độ bất phầm, quý khí bức người, nhưng cũng không một ai dám nghĩ tới hắn lại có thân phận cao như vậy.
Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn giật mình liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng không tự chủ được mà nuốt nước bọt. Hồi tưởng lại xem ngày hôm đó rốt cuộc mình có hành vi bất kính nào với Thái tử điện hạ hay không. Nếu như "lãnh đạm" không được tính... thì đúng là không có. Thế nhưng mà các nàng cũng không biết, lãnh đạm với Thái tử có tính là lỗi lầm hay không.
So với lo lắng của bọn họ, thì người kinh hãi nhất không ai khác là Kỷ Uyển Ninh, hiếm khi nàng ta ở trước mặt mọi người làm mặt lạnh, trong ánh mắt tựa hồ như có chứa đao bắn về phía đài hoa viết tên Tống Ngọc Tịch. Ngày ấy, người cùng Thái tử điện hạ đánh cờ chính là Tống Ngọc Tịch, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, lúc ấy nhất định Tống Ngọc Tịch đã biết thân phận của Thái Tử, thế nhưng nàng lại hết lần này tới lần khác giấu giếm không nói, rõ ràng nhìn nàng ta tự phạm sai, nhìn nàng ta tự mình bỏ qua một cơ hội.
Tống Ngọc Thiền lấy cùi chỏ đẩy Kỷ Uyển Ninh, nàng ta liền vội vàng thu hồi biểu cảm ghen tị trên mặt, xoay người nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tống Ngọc Thiền, hỏi: "Có chuyện gì?"
Tống Ngọc Thiền cười hỏi: "Có chuyện gì? Ngươi vừa rồi chẳng lẽ không nhìn thấy sao? Thái tử điện hạ đó, ngày đó chúng ta..." Tống Ngọc Thiền hạ thấp giọng tiếp tục nói bên tai của Kỷ Uyển Ninh: "Ngày đó tại Tống gia, chúng ta đã từng bái kiến qua."