Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 97: 60 (2)

Chương 97: 60 (2)
Thấy Tống Ngọc Tịch trở về, lúc này bà mới đứng lên, nhận khăn trong tay Triệu Nhan lau tay, hỏi Tống Ngọc Tịch:

"Thế nào? Người nào thắng?"

[3] âm thất: phòng âm nhạc

Tống Ngọc Tịch kể sơ lược với bà tình huống lúc đó. Lâm thị cũng hiểu được lúc này Tống Ngọc Tịch không nên rêu rao tài năng, che dấu một ít sắc bén luôn là chuyện tốt. Tống Ngọc Tịch gật đầu, nhìn quanh âm thất, Lâm thị nhấp một ngụm trà, nói với nàng:

"Còn chuyện gì, nói đi."

Tống Ngọc Tịch cầm lấy nghiên mực nhỏ có khắc hình hồ sen bằng cẩm thạch trên thư án, kinh ngạc nhìn nhìn Lâm thị, mím môi nhướn mày: "Dạ? Chuyện gì ạ?"

Lâm thị đặt chén trà xuống, mỉm cười, nói: "Nhìn con như vậy, rõ ràng là có việc, nhưng nếu con không nói thì thôi vậy."

Tống Ngọc Tịch cười hắc hắc, đặt nghiên mực nhỏ xuống, đi đến bên cạnh Lâm thị, ôm lấy cánh tay Lâm thị, nói: "Nương, nếu như con đòi cha một số bạc lớn, thì người có tức giận hay không ạ?"

Nàng hỏi chính là Lâm thị có tức giận hay không, mà không phải là Tống Dật có thể cho hay không. Bây giờ Lâm thị đang lúc được sủng, chị cần bà mở miệng, sẽ không sợ Tống Dật không cho, mấu chốt là Lâm thị có vì thế mà tức giận với nàng hay không.

Lâm thị ngẩn người, nhìn Tống Ngọc Tịch một hồi lâu, sau đó mới hỏi: "Con muốn một số bạc lớn để làm cái gì? Con muốn bao nhiêu?"

Đôi mắt đen tinh nghịch của Tống Ngọc Tịch đảo quanh, thành thật giơ ra một bàn tay với Lâm thị, nói: "Muốn từng này. Con có quen một người bạn khi ở Bình Dương Hầu phủ, nàng mười ba tuổi đã ở trong kinh thành mở y phường [4], con cũng muốn mở một gian hàng."

[4] y phường: cửa hàng quần áo

Lâm thị ngược lại không hề khiếp sợ với số tiền mà Tống Ngọc Tịch đưa ra, mà chỉ câu môi cười nói: "Sao vậy, con cũng muốn mở y phường?"

Tống Ngọc Tịch lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không phải. Làm sao con có thể đi theo sau người khác mở gian hàng giống vậy chứ. Ai nha, nương người đừng hỏi nữa, chỉ cần nói người có đáp ứng hay không thôi. Mọi thứ luôn cần bước khởi đầu mà."

Lâm thị thở dài, lắc đầu nói: "Thật đúng là cha con."

Giọng nói quá nhỏ, Tống Ngọc Tịch không nghe rõ, vì thế hỏi: "Nương người nói gì vậy?"

Lâm thị bất đắc dĩ vuốt ve tóc nàng, nói: "Đi tìm Cam ma ma đi. Từ hôm con nói với ông ấy chuyện kia, ngày hôm sau ông ấy đã bảo phòng thu chi đưa đúng số tiền mà con vừa nói. Tháng ba vừa rồi con bận rộn, ta cũng không có cơ hội nói với con chuyện này. Bây giờ chính con nói ra, ngược lại tránh cho ta lại phải hỏi. Đây là tiền ông ấy đưa cho con, cùng ta không quan hệ, con buôn bán lời cũng tốt, thua lỗ cũng được, nhưng tương lai đừng oán ta đã không cản con."

Tống Ngọc Tịch nghe xong lời Lâm thị nói, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Bạc của Tống Dật mặc dù là chuẩn bị cho Tống Ngọc Tịch, nhưng nói cho cùng đều là vì muốn giành được niềm vui của Lâm thị. Nhưng cho dù là ông có làm tốt như thế nào, thì hiện giờ Lâm thị vẫn rất ít khi tươi cười với ông. Nhìn mức độ đối tốt của Tống Dật đối với Lâm thị thì kể cả bà có mở miệng muốn ông móc tim mình ra thì nói không chừng Tống Dật đều không chút do dự vung đao đâm vào ngực mình đấy, thế nhưng thái độ của Lâm thị đối với ông thì... vẫn là dáng vẻ để mặc ông muốn đâm thì đâm...

Đoạn nghiệt duyên này, ít nhất cho tới giờ, Tống Ngọc Tịch vẫn không phân được là ai đúng ai sai.

Dưới cảm giác bất an mãnh liệt như vậy, Tống Ngọc Tịch càng củng cố thêm quyết tâm đứng vững bằng đôi chân của chính mình, không ai biết rằng, quyết tâm đáng quý này lại có thể phá tan đá tảng cứng rắn, từ bờ vực triển lộ ra tài hoa, theo thời gian dần trưởng thành một gốc đại thụ che trời không một ai có thể lay chuyển.

Đang nói chuyện, Mai Tường đến truyền lời, nói phu nhân muốn di nương đến chép kinh ở chủ viện. Nghe giọng điệu này, đây hẳn không phải là lần đầu tiên. Tống Ngọc Tịch kinh ngạc nhìn Lâm thị, chỉ thấy bà quá quen thuộc mà trả lời:

"Đã biết."

Sau khi Mai Tường lui ra, Lâm thị bắt đầu thu dọn dụng cụ ở trên bàn, Tống Ngọc Tịch hỏi: "Nương, bà ta bắt người đi sao kinh gì vậy? Bà ta vẫn còn ngày ngày làm khó dễ người sao?" Nàng luôn có cảm giác chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Lâm thị cười tự giễu, lạnh mặt nói: "Những việc này sao có thể coi là khó dễ cơ chứ. Con cũng đừng quan tâm chuyện của ta."

Bà cũng đã nói đến mức này rồi, nên Tống Ngọc Tịch chỉ nhíu mày không nói. Sau khi Lâm thị thu dọn xong dụng cụ, thì liền đi ra ngoài, khi đi ngang qua người Tống Ngọc Tịch, mới nhàn nhạt nói một câu: "Chuyện giữa ta và bà ta cũng không phải chỉ chép một hai cuốn kinh thư là có thể giải quyết được."

Tống Ngọc Tịch không nói gì, nhìn Lâm thị đoan trang rời khỏi âm thất thì thở ra một hơi. Nữ nhân tranh đấu thật là đáng sợ. Kiếp trước, nàng cũng đã từng làm vợ cả, cũng từng sửa trị thiếp thất, rồi cũng từng làm thị thiếp, bị vợ cả sửa trị. Nữ nhân hậu viện, vĩnh viễn đều chỉ vì hai nguyên nhân, đó là muốn đạt được sủng ái của nam nhân và sợ hãi mất đi sự sủng ái này mà chơi hết tâm cơ thủ đoạn, tầng tầng lớp lớp đủ loại việc xấu xa ngấm ngầm hại nhau. Từ lúc Lâm thị quyết định cùng Tống Dật trở về, có lẽ bà cũng đã hạ quyết tâm bước vào trận chiến của nữ nhân hậu viện này.

Mặc dù Lâm thị vẫn luôn miệng nói mình đến Tống gia là để báo thù, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng hiểu, bà cũng là vì nàng, đứa nữ nhi không được hoan nghênh từ nhỏ này. Vì để cho nàng có một môi trường tương đối là an toàn, Lâm thị đã quyết định buông bỏ sự tự tôn của mình, sự kiêu ngạo của nữ nhân, để bây giờ bị vây trong hậu viện, cùng những nữ nhân sợ hãi mất đi nam nhân của mình bày ra các loại tranh đấu.

Tống Ngọc Tịch không sợ Kỷ Lan đối với Lâm thị làm cái gì, bởi vì địa vị của Lâm thị trong lòng Tống Dật, thì nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra. Kỷ Lam không dám động tay chân với Lâm thị, ít nhất là trước khi Tống Dật thật sự mất đi hứng thú với Lâm thị, bà ta sẽ không thật sự động thủ.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch