"Đây là ... Ta nhìn nhầm sao? Hắn mới có mười sáu truổi thì đã luyện chế ra được Thối Thể đan, đây thật sự là quá thiên tài!" Một người kinh ngạc mà thốt lên.
"Nhìn Thối Thể đan này so với loại Thối Thể đan mà bình thường chúng ta hay ăn có vẻ tốt hơn, không nghĩ tới Thẩm Tường hắn vậy mà thâm tàng bất lộ, biết được thuật luyện đan! Chỉ dựa vào phần tiềm lực này của hắn, so với linh mạch thượng phẩm thì đều mạnh hơn." Một người nam tử sợ hãi than nói.
Trong sân rộng trên quảng trường, tập trung đều là con cháu trọng yếu của Thẩm gia, lúc này bọn họ đều thi nhau cảm thán, ghen ghét có, hâm mộ có.
Mà trong khi Thẩm Hạo Hải khiếp sợ lại đau lòng, tức giận, sắc mặt của hắn rất khó coi, bởi vì hắn phải mất đi một gốc Huyết Linh Chi ngàn năm, nếu như cầm lấy để đi bán đấu giá thì đây chính là thứ mà có thể bán ra được rất nhiều linh tiền a.
Trưởng lão Thẩm gia thì hai tay run rẩy một chút, cặp mắt già kia trừng lớn lên, nhìn chằm chằm vào viên đan dược trắng như tuyết trong lòng bày tay của mình, thì thầm nói: "Thẩm gia rốt cuộc có Luyện Đan sư!"
Thẩm gia rốt cuộc có Luyện Đan sư! Một câu nói đơn giản này, lại làm cho toàn bộ người của Thẩm gia trở nên sôi trào. Phải biết bởi vì Thẩm gia không có Luyện Đan sư cho nên phải tốn rất nhiều tiền để đi mua của người khác. Đồng thời cũng thường xhuyên bị một số thế gia võ đạo lợi hại chế giễu.
Mà bây giờ, Thẩm gia có Luyện Đan sư, hơn nữa còn rất là trẻ, không lâu sau đó, muốn trở thành luyện đan tông sư cũng không khó!
"Thẩm Hạo Hải, có chơi có chịu!" Thẩm Thiên Hổ cười nói.
"Hừ!" Thẩm Hạo Hải vừa ghen tức lại vừa đau lòng mà lấy ra một gốc Huyết Linh Chi rất lớn kia đưa cho Thẩm Tường.
Lúc này người của Thẩm gia căn bản không dám coi thường Thẩm Tường, dù sao người ta thế nhưng là Luyện Đan sư, hơn nữa mới chỉ có mười sáu tuổi! Lúc này đã có rất nhiều thiếu nữ của các chi thứ đã liếc mắt đưa tình với Thẩm Tường.
Trong Thẩm gia có rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi đều đã dùng ánh mắt nóng như lửa mà nhìn lấy Thẩm Tường. Một số thiếu niên thì lại là ghen ghét muốn chết.
Thẩm Tường đối với cảnh tượng này thì một mực làm như không thấy, hắn nhỡ rõ những người này lúc trông thấy hắn trước đó, đều không thể nhịn nổi ngứa mồm mà châm chọc hắn vài câu.
"Đừng tưởng rằng con của ngươi có thể luyện đan thì coi như ngươi chắc chắn sẽ được làm Tộc trưởng, làm Tộc trưởng còn cần phải có thực lực a!" Thẩm Hạo Hải lạnh lùng nói.
Nhưng vào lúc này, trong số những người cùng tranh đoạt chức Tộc trưởng với Thẩm Thiên Hổ thì đã có hai người đàn ông trung niên tuyên bố rời khỏi, bọn họ nhìn thấy Thẩm Tường mới có mười sáu tuổi mà đã có thể luyện chế ra được đan dược phàm cấp hạ phẩm, sau này có thể nói là tiền đồ vô lượng, đắc tội một tên Luyện Đan sư mà nói thì đây không phải là một cách làm sáng suốt gì cả.
Bây giờ chỉ có Thẩm Hạo Hải và một người khác nữa là cùng tranh đoạt chức Tộc trưởng với Thẩm Thiên Hổ.
Thẩm Hạo Hải nói ra: "Thẩm Thiên Hổ, ngươi chỉ cần đánh thắng được huynh đệ chúng ta, chức vị Tộc trưởng sẽ là của ngươi!"
Thẩm Thiên Hổ híp mắt lại, nói ra: "Đây chính là ngươi nói?"
"Cùng tới hay là từng người tới?"
Thẩm Thiên Hổ lại muốn một mình đối chiến huynh đệ Thẩm Hạo Hải, điểm thực lực này quả thật có thể phục chúng.
"Đơn đả độc đấu, bằng không không thể phục người." Thẩm Hạo Hải nói xong, mọi người ở xung quanh đã lùi lại.
Thẩm Thiên Hổ nói: "Vậy thì bắt đầu đi, đánh nhanh thắng nhanh."
Tất cả mọi người thi nhau lui lại, đại chiến giữa Phàm Võ tầng bảy, sức mạnh bùng lên thế nhưng là rất khủng bố.
Sau khi mọi người lùi lại tới một bên của quảng trường, Thẩm Thiên Hổ và Thẩm Hạo Hải cũng bắt đầu chuyển động, hai người đều dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà lao vọt tới, chỉ trong nháy mắt, bàn tay của hai người đã va chạm vào nhau. Dán thật chặt, bọn họ là đang đối chưởng, độ sức chân khí.
Toàn thân Thẩm Hạo Hải bốc lên chân khí nóng rực, trên thân Thẩm Thiên Hổ thì không có bất kỳ động tĩnh nào, chỉ là cơ bắp ở trên người hắn đều nổi lên gân xanh dữ tợn, có thể thấy được chân khí ở bên trong đang điên cuồng phun trào.
Bàn tay của hai người kề sát, ngưng mắt đối mặt, thần tình nghiêm túc, mà toàn bộ quảng trường vậy mà khẽ rung động lên, nơi mà bọn họ đứng, càng là có rất nhiều gạch đá bị vỡ vụn, từng đợt khí lưu cuồng bạo cũng hướng tứ phương mà thổi đi, cát bụi nổi lên.
Theo một tiếng hét lớn của Thẩm Thiên Hổ, rung động đột nhiên biến mất, cuồng phong đột nhiên ngừng lại mà Thẩm Hạo Hải thì bay ngược ra ngoài, trong miệng còn phun ra máu tươi, Thẩm Thiên Hổ cũng lui về phía sau mấy bước.
Thẩm Hạo Hải ngã ở trên mặt đất, hắn vùng vẫy đứng lên, nhìn thấy được là hắn thua, nhưng trên mặt hắn lại hiện ra một nụ cười có vẻ đắc ý.
Trận đọ sức này là Thẩm Thiên Hổ thắng, nhưng sắc mặt của Thẩm Thiên Hổ lại không tốt chút nào.
Thẩm Hạo Hải cười to nói: "Tuy rằng ngươi thắng, nhưng vừa rồi ngươi cũng không thể chiếm được tiện nghi đi! Trận đấu thứ hai ngươi chắc chắn sẽ phải thua mà không thể nghi ngờ, hiện tại cho dù là Phàm Võ tầng sáu cũng có thể đánh bại ngươi." Trong lúc cười to, hắn lại phun ra ngoài không ít máu tươi, nhìn ra được hắn cũng đã chịu nội thương rất nặng.
"Ngươi vậy mà cũng đã tiến vào Phàm Võ tầng tám!" Thẩm Thiên Hổ vừa một tay che lấy phần bụng, vừa nói. Hắn không nghĩ tới Thẩm Hạo Hải vậy mà cũng đã bước vào Phàm Võ tầng tám.
"Ngươi không phải cũng như thế sao?" Thẩm Hạo Hải cười lạnh nói.
Thẩm Hạo Hải và Thẩm Thiên Hổ vậy mà đều đã là võ giả Phàm Võ tầng tám, điều này làm cho mọi người phải chấn kinh, lúc này mọi người cũng đã nhìn ra được vừa rồi Thẩm Thiên Hổ đã bị đối phương không tiếc gì làm cho bị thương nặng.
Mà Thẩm Thiên Hổi còn có một trận nữa phải đánh, là đối chiến với em ruột của Thẩm Hạo Hải!
Thẩm Tường vội vàng chạy nhanh như gió đi qua, đỡ lấy Thẩm Thiên Hổ suýt chút nữa thì ngã xuống: "Cha, sao rồi?" Trong khi nói chuyện, Thẩm Tường đưa tay áp vào trên phần bụng của Thẩm Thiên Hổ, rót chân khí thuộc tính Mộc tinh thuần vào trong cơ thể của phụ thân hắn.
Cảm nhận được chân khí thuộc tính Mộc tinh mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể, toàn thân Thẩm Thiên Hổ chấn động, trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy Thẩm Tường, nhưng sắc mặt lại rất nhanh khôi phục lại.
"Nội thương của ta rất nghiêm trọng, Thẩm Hạo Hải không tiếc tất cả muốn làm ta bị trọng thương, ngươi đừng lãng phí chân khí!" Trong lòng Thẩm Thiên Hổ vui mừng không thôi, bởi vì hắn cảm nhận được chân khí của con trai mình rất hùng hậu, thực lực xa xa nằm ngoài sự dự đoán của hắn.
Thẩm Tường nghe được lời này của Thẩm Thiên Hổ thì trong lòng rất là nặng nề. Phụ Thân hắn còn phải chiến một trận nữa, bị thua, như vậy thì mang ý nghĩa đã mất đi hy vọng.
"Thân thứ hai, đừng lãng phí thời gian nữa!" Thẩm Hạo Hải suy yếu nói, sắc mặt hắn tái nhợt, mặc dù trọng thương nhưng trong lòng của hắn rất vui mừng, hắn đã kết luận Thẩm Thiên Hổ chắc chắn sẽ không đánh lại được em ruột của hắn.
Thẩm Tường nhìn về phía Thẩm Hạo Hải, trong mắt lóe lên một vệt tinh quang, nói: "Ta tới xuất chiến!"
Thẩm Tường lại muốn xuất chiến thay phụ thân của mình, điều này làm cho mọi người lại phải giật mình, bọn hụ cũng đều biết Thẩm Tường không có linh mạch, thực lực sẽ không mạnh đến mức nào, tuy nhiên hắn có thể phóng xuất chân khí chi hỏa, điều khiển ngọn lửa luyện đan đến bù đắp việc đó, nhưng tuyệt đối không phải trong thời gian ngắn là có thể bù đắp được.
Mà người Thẩm Tường phải đối mặt cũng không phải là người bình thường, là một người có thực lực Phàm Võ tầng bảy, rất nhiều người đều cho rằng Thẩm Tường là vì trợ giúp cha mình đoạt được chức vị Tộc trưởng cho nên đầu óc mới xảy ra vấn đề, cho nên mới làm ra loại quyết định ngu ngốc này.
Thẩm Thiên Hổ đối với câu nói này của con trai mình cũng cảm thấy rất kinh ngạc, tuy nhiên sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự tự tin kia của Thẩm Tường thì suy tính tới việc có nên đồng ý để cho Thẩm Tường xuất chiến hay không, hiện tại hắn bị thương nặng, xuất chiến là không thể mà nếu xuất chiến thì hắn sẽ thua, đến lúc đó thương thế sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.
Một thiếu niên nở ra nụ cười khinh miệt cười lên ha hả nói: "Chỉ bằng ngươi cái tên gia hỏa không có linh mạch mà cũng xứng đọ sức với các trưởng bối? Tuy rằng ngươi có thể luyện chế ra một số linh đan thấp kém, nhưng luận thực lực, ta là đã có thể giải quyết được ngươi! Ta bây giờ thế nhưng đã tiến vào cảnh giới Phàm Võ tầng năm!"
Thiếu niên này là Thẩm Chấn Hoa, trước đó đã xảy ra xung đột với Thẩm Tường ở Linh Đan các, hắn là con trai của Thẩm Hạo Hải.
Thẩm Chấn Hoa bây giờ ở vào độ tuổi này mà đã tiến vào Phàm Võ tầng năm, đây cũng là nhân vật thiên tài hiếm thấy, hắn có ngạo khí như thế thì cũng là chuyện đương nhiên.
"Thẩm Chấn Hoa, nếu như ta thắng ngươi thì sao?" Giọng điệu trong lời nói của Thẩm Tường rất bình tĩnh, cái vẻ mặt tỉnh táo kia, không hề giống như người có vấn đề về đầu óc.