Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ngạo Thế Đan Thần

Chương 55: Long Vũ

Chương 55: Long Vũ

Shared by: truyendichgiare



Sáng sớm, thời tiết trong lành, Vương Thành vẫn náo nhiệt như thường ngày, chỉ là rất nhiều người nhận được tin tức, nói Hội võ đạo Vương thành lần này còn có một cửa ải cuối cùng, là luận võ với một tên đệ tử môn phái võ đạo, chỉ khi thắng được người đệ tử này mới có thể dành được thắng lợi cuối cùng.

Nghe được tin tức này, trong lòng Thẩm Tường thầm mắng, hắn suy đoán tên đệ tử này chắc chắn là Thẩm Phú Vinh những ngày rời khỏi Vương thành vừa qua tìm đến, chính là vì để hắn không cách nào giành được vòng nguyệt quế của Hội võ đạo Vương thành lần này.

"Yên tâm, không thể nào là đệ tử nội môn, đệ tử nội môn không có thời gian rảnh rỗi để mà tới, ta nghĩ chắc là đệ tử ngoại môn có thực lực tương đối mạnh, có thể là ở Phàm Võ cảnh tầng tám." Tô Mị Dao nói, đối với chuyện trong môn phái, nàng ta và Bạch U U đều rất hiểu rõ.

"Như vậy cũng tốt, đừng để ta quá thất vọng là được rồi" Trong lòng Thẩm Tường dâng lên một cỗ chiến ý ngút trời.

Trên quảng trường trước cổng chính của Dược gia, đã tập trung mấy vạn người, đây chính là trận chung kết, hơn nữa còn là luận võ của hai tên thiếu niên trẻ tuổi, hai người đều là thiếu niên cường giả danh chấn một phương.

Trong đám người, đám người Thẩm Thiên Hổ, Thẩm Nhất Hàn, Thẩm Hạo Hải đã trà trộn ở trong đó, mỗi người bọn họ đều dẫn theo năm mươi tên con cháu tinh anh của Thẩm gia, chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay gì là bọn họ lập tức động thủ.

Thẩm Tường đi lên ở giữa đài luận võ, trong đám người lập tức phát ra một trận xôn xao.

"Hắn thế mà còn dám tới, nghe nói Dược gia có thể sẽ bắt lấy hắn sau khi trận chung kết kết thúc." Một người kinh ngạc nói.

"Nghe nói chuyện thiên tài Dược gia và trưởng lão Dược gia mất tích có quan hệ tới hắn, dường như chính là hắn giết chết, Dược gia sẽ dùng chuyện này lấy làm cớ để đối phó hắn." Một người trung niên nào đó nói ra.

"Tuổi còn trẻ mà đã có can đảm như thế, hai ngày trước hắn còn ở trước mặt trưởng lão của Dược gia làm thịt Dược Thông, có thực lực chính là tốt, có thể không sợ sự uy hiếp của người khác." Một tên thiếu niên trên mặt tràn đầy hâm mộ nói.

"Đó là đương nhiên, thế giới này vốn chính là lấy thực lực làm đầu, chỉ cần có thực lực thì sẽ có tất cả."

"..."



Nghe tiếng nghị luận của nhiều người ở phía dưới, Thẩm Tường biết Dược gia đã thả ra tin tức muốn chuẩn bị khai chiến với Thẩm gia, đây là một loại tín hiệu, ở trong tranh đấu rất hay gặp, một số thế lực đều là thông qua việc thả ra tin tức ngầm cảnh cáo hoặc là uy hiếp thế lực khác.

Ở nơi cách đài luận võ không xa, có một tòa tháp, trong tháp có rất nhiều người mặc quần sang trọng ngồi ở trong đó, ở bên cạnh họ còn có rất nhiều thị nữ và thị vệ, nhìn thì đã biết địa vị của bọn hắn không phải bình thường.

"Hoàng đế Nam Vũ quốc cũng tới quan sát luận võ, đến động viên đứa con của mình, nghe nói còn có không ít cao thủ đại nội tới, phi tần trong hoàng cung cũng đều tới."

Nhãn lực Thẩm Tường là lợi hại bực nào, hắn có thể thấy rõ người ở bên trong tòa tháp này, có thể trông thấy một tên người đàn ông trung niên mặc Long bào, mặt đầy vẻ uy nghiêm, khí vũ bất phàm, đó chính là Hoàng đế.

Quyền lực của Hoàng đế chỉ bao trùm lên người dân bình thường, nhưng đối với những gia tộc có thực lực cường đại mà nói, căn bản không đáng giá nhắc tới, ở trong mắt những gia tộc kia, Hoàng đế chỉ là người quản lý một quốc gia, để quốc gia phát triển có trật tự, sẽ không rơi vào cảnh hỗn loạn, mà những gia tộc kia thì có thể thu hoạch được lợi ích từ bên trong những bình dân an ổn.

Thái tử tới, hắn là từ tòa tháp đằng xa kia bay nhảy mà tới, trên người hắn mặt một bộ trang phục sang trọng màu đỏ rực, thi triển khinh công một cách tự nhiên, đáp xuống trên đài luận võ, khiến cho nhiều nữ tử phải thét lên.

Thẩm Tường âm thầm khinh thường, thầm nghĩ: "Để cho ngươi oai phong một chút, chờ chút nữa ta chắc chắn đánh cho ngươi ngay cả lão cha Hoàng đế của ngươi cũng không nhận ra được ngươi."

Tống Nam Minh dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn lấy Thẩm Tường, nhàn nhạt nói ra: "Nếu như ngươi không muốn bị nỗi khổ đau da thịt, thì bây giờ ngươi nhận thua vẫn còn kịp."

Tống Nam Minh đương nhiên biết thực lực của Thẩm Tường không tầm thường, nhưng hắn cũng rất tự tin có thể giành chiến thắng.

Thẩm Tường nhìn lấy vẻ mặt đầy cao ngạo và âm hiểm của Tống Nam Minh kia, trong lòng suy đoán Tống Nam Minh này nhất định còn có mánh khóe hèn hạ nào khác, lúc này hắn càng phải cẩn thận hơn, nếu không sẽ bị ám toán.

"Yên tâm đi, da ta rất dày, chỉ sợ tới lúc đó ngươi đánh ta khiến cho tay ngươi phải đau nhức." Thẩm Tường trả lời, hắn nói thế nhưng đều là lời nói thật.

"Hừ, không biết trời cao đất rộng." Tống Nam Minh lạnh lùng nói, cố ý nói to lên, để người ở trong quảng trường nghe được.

Trông thấy Tống Nam Minh đang giả vờ ra vẻ, trong lòng Thẩm Tường âm thầm buồn cười, nếu như không có thực lực nhất định thì cần gì phải làm ra vẻ như vậy.

"Bắt đầu đi, nếu như có người vi phạm quy tắc mà nói, hậu quả các ngươi tự đi mà xử lý!" Một ông lão trên người mặc áo xám nói, hắn không phải là người Dược gia mà là một lão võ giả có bối phận tương đối cao, nghe nói là hậu duệ của người tạo dựng nên Hội võ đạo này.

Tống Nam Minh đã vi phạm quy tắc, chỉ là không có chứng cứ mà thôi, cho nên Thẩm Tường cũng không thể làm gì đối với hắn.

Vừa bắt đầu, Tống Nam Minh đã cởi xuống bộ trang phục sang trọng màu đỏ rực, quần áo bên trong của hắn là một bộ quần áo bó màu vàng kim, giày cũng màu vàng kim, nhìn giàu sang bức người.

"Hôm nay sẽ để cho ngươi kiến thức một chút võ công của hoàng thất Nam Vũ quốc chúng ta, để ngươi mở mang kiến thức sự lợi hại của Long Vũ một chút!" Tống Nam Minh nói xong, toàn thân đột nhiên tuôn ra một cỗ khí tức kỳ lạ, đây rất giống với Thanh Long chân khí của Thẩm Tường, chỉ có điều lại thiếu một loại phong cách cổ xưa và khí thế uy nghiêm.

"Long Vũ" đây là võ kỹ từ xưa, trong truyền thuyết là Thần Long hóa thành hình người, lúc du lịch tới nhân gian thì truyền xuống một bộ võ học, sau khi thi triển, có thể có được lực lượng và khí thế giống với Long.

Đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết, lợi hại là nhất định, nhưng lợi hại giống như Long thì làm người ta khó mà tin được.

Nhìn thấy những đường gân xanh trên nắm đấm lưu động chất lỏng màu vàng của Tống Nam Minh, mọi người không thể không kinh hô lên, bọn họ không nghĩ tới có thể tận mắt nhìn thấy "Long Vũ".

Thẩm Tường híp mắt lại, phóng xuất thần thức cường đại mà vô hình ra, bao phủ ở trên người Tống Nam Minh, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng phương thức lưu chuyển chân khí trong cơ thể của Tống Nam Minh, đồng thời hắn cũng âm thầm ghi tạc trong đầu, sau đó để cho chân khí của chính mình dựa theo phương thức lưu chuyển chân khí kia.

"Không nghĩ tới "Võ học của Long" vậy mà xuất hiện ở thế tục giới này, ngươi tốt nhất là học hỏi chút." Tô Mị Dao truyền âm cho Thẩm Tường.

"Thẩm Tường đã học được, lúc này Tống Nam Minh chính là thông qua một loại phương thức vận khí huyền ảo, để chân khí trong cơ thể phát sinh thay đổi, sinh ra uy lực cường hãn hơn."

"Long Cương quyền!"

Tống Nam Minh đột nhiên bật lên một cái, như là một đạo kim mang hướng Thẩm Tường bay vụt mà tới, chỉ thấy hai tay của hắn biến hóa nhanh chóng lúc như nắm đấm lúc như ưng trảo, nện ra không ngừng, từng đạo cương khí màu vàng kim cách không hướng Thẩm Tường mà bay tới, không khí chấn động phát ra từng tiếng nổ cuồng bạo va chạm vào trên ngực Thẩm Tường.

Sau khi cương khí vàng kim kia va chạm tới, Tống Nam Minh xuất hiện ở trước mặt Thẩm Tường, song quyền nhanh chóng nện đi ra, một quyền lại một quyền, tốc độ rất nhanh, đứng ở xa mà nhìn thì hắn giống như có hàng ngàn cánh tay, trong nháy mắt nện ra mấy trăm quyền.

Mỗi một quyền của Tống Nam Minh đánh ra ngoài đều là cương khí, hơn nữa còn sinh ra tiếng khí bạo, để đài luận võ rộng lớn phát ra từng đợt rung động, mà tiếng nổ kinh khủng kia càng làm cho người ta phải run rẩy.

Mà để mọi người phải trợn tròn mắt không phỉa là Tống Nam Minh thi triển Long Vũ mà là Thẩm Tường vậy mà lấy quyền đối quyền, dùng nắm đấm của mình chống lại quyền của Tống Nam Minh, hơn nữ còn có vẻ mặt nhẹ nhõm.



Trang 29# 1




trước