Quyền nhanh của Tống Nam Minh để cho người ta nhìn không rõ, hơn nữa còn mang theo cương khí vô cùng cường hãn, nhưng Thẩm Tường lại có thể bắt kịp với tốc độ của Tống Nam Minh, đoán được chuẩn xác vị trí ra quyền của Tống Nam Minh, sau đó dùng nắm đấm của mình đánh trả, nên vào trên nắm tay của Tống Nam Minh.
Thẩm Tường dùng chính là Thanh Long chân khí, lóe ra lôi điện cuồng bạo, sau khi nện ra cuối cùng sẽ bộc phát ra một tiếng nỗ vang rền, hơn nữa tiếng nổ qua đi sẽ còn sinh ra một cỗ cương khí phong bạo, so với cái gọi là Long Cương quyền kia của Tống Nam Minh thì càng mạnh hơn, càng có khí thế hơn.
Tốc độ ra quyền của hai người trên đài luận võ để cho người ta nhìn tới hoa cả mắt, thật giống như hai người đang dùng vô số nắm đấm đối kích.
Tống Nam Minh là xuất thủ trước tiên, nhưng bây giờ hắn đã từ từ lui lại, một mặt ngưng trọng, song quyền của hắn cũng biến thành đau nhức tê dại không thôi, hắn có thể cảm nhận được cỗ chân khí hùng hậu kia lúc Thẩm Tường đánh trả, đây chính là vượt rất xa hắn, hắn vốn cho rằng thi triển Long Cương quyền này thì có thể đánh bại được Thẩm Tường một cách nhanh chóng, cho nên cũng không để ý tới mọi thứ, hao phí lượng lớn chân khí để ra quyền một cách điên cuồng, nhưng bây giờ lại bị Thẩm Tường ngăn cản một cách dễ dàng.
"Võ học thượng cổ thất truyền cũng không phải dùng như ngươi vậy, ngươi quả thực chính là bôi nhọ Long Vũ." Thẩm Tường đột nhiên cười lạnh nói, chỉ thấy hắn đột nhiên thu quyền, lui lại mấy bước, trên người bỗng nhiên toát ra trận trận khí tức màu vàng kim.
Ở trên song quyền của hắn, trong đôi mắt, trong kinh mạch đều đột nhiên lưu động chân khí màu vàng kim, giống như Tống Nam Minh vừa rồi sử dụng Long Vũ, hơn nữa còn muốn lợi hại hơn nhiều so với Tống Nam Minh.
Hai mắt Thẩm Tường bốc lên quang mang (ánh sáng) màu vàng vàng kim, hai tay như là hoàng kim được rèn đúc, trong mơ hồ huyễn hóa ra ưng trảo cứng cáp và mạnh mẽ, trên mặt toát ra từng mảnh từng mảnh kim lân (vảy màu vàng kim), mơ hồ bốc lên một cỗ sát khí làm rung động lòng người.
"Long Vũ" này là thích hợp sử dụng với chân khí thuộc tính Kim, mà chân khí thuộc tính Kim của Thẩm Tường đối ứng với Bạch Hổ, Bạch Hổ chân khí của hắn mang theo sát ý, lúc này được hắn thông qua Long Vũ thi triển đi ra, khí thế bên trong chẳng những có sát khí bức người còn có một cỗ uy thế bễ nghễ thiên hạ, giống như duy ngã độc tôn.
Hoàng đế ở phía trên tòa tháp xa nơi này đột nhiên từ trên ghế đứng lên, mở to đôi mắt, một mặt kinh ngạc nhìn lấy Thẩm Tường, trong miệng thì thào nói ra: "Không có khả năng, không có khả năng, Long Vũ chỉ có chúng ta mới có, hắn đến cùng là học được như thế nào?"
Trên mặt Hoàng đế lập tức lộ ra sát cơ: "Bên trong Nam Vũ quốc tuyệt không thể cho phép những người khác nắm giữ được Long Vũ, chúng ta mới là Chân Long thiên tử."
Thẩm Tường cũng không nghĩ tới, Long Vũ này vậy mà lại huyền ảo như thế, hắn ở mới vừa rồi đã nhớ rõ phương thức vận chuyển chân khí trong thể nội của Tống Nam Minh, mặc dù có chút phức tạp, nhưng thần thức của hắn cường đại lại có thể in dấu thật sâu vào trong đầu, bây giờ hắn vừa thi triển vậy mà có thể bộc phát ra uy thế kinh người như thế.
"Ngươi ... ngươi ... làm sao có thể? Ngươi đến cùng là học được từ đâu? Chỉ có chúng ta những người có được long huyết truyền thừa mới có thể học, loại người phàm phu tục tử như ngươi..."
Lời nói còn chưa nói hết, Thẩm Tường đã đột nhiên đạp mạnh một cái, bộc phát ra một tiếng nổ ầm ầm rung trời, đài luận võ được làm bằng gỗ dày mà thành lập tức vỡ nát, đổ sụp xuống, khói bụi nổi lên bốn phía, rung động tâm linh của mỗi người.
Loại lực lượng kinh khủng này để mỗi người đều phải âm thầm sợ hãi, người đứng gần đài luận võ đều không thể không từ từ lui lại đằng sau, lo lắng sẽ gặp phải liên lụy.
"Tuy rằng tiêu hao chân khí, nhưng uy lực lại rất lớn, không hổ là võ học cổ xưa thất truyền!" Trong lòng Thẩm Tường cũng là kinh thán không thôi, hắn không nghĩ tới hôm nay thế mà lại có được thu hoạch như thế, học được loại võ công lợi hại này.
Tống Nam Minh bị hành động vừa rồi của Thẩm Tường làm cho sợ ngây người, vừa hâm mộ lại vừa căm hận, hắn biết Thẩm Tường có thể phát huy ra được uy lực của Long Vũ, để hắn kiến thức được lực lượng sẽ kinh khủng như vậy, nhưng hắn lại không thể đạt tới trình độ như Thẩm Tường.
"Thẩm Tường, ngươi đừng trách ta, chỉ tại chính ngươi quá mức bộc lộ ra tài năng của mình." Đôi mắt Tống Nam Minh đột nhiên lóe lên vẻ âm tàn, chỉ thấy hắn vung mạnh tay lên, tầm mười cái cương châm nhỏ bé xuyên thấu bụi mù mờ mịt, húng Thẩm Tường vọt tới.
Tuy rằng nơi này bốc lên bụi mờ mù mịt, nhưng thần thức của Thẩm Tường cường đại tới cỡ nào, tất cả động tĩnh ở xung quanh đều ở trong lòng bàn tay của hắn, cho dù là cương nhâm nhỏ bé bay vụt về phía hắn mà đến, hắn cũng có thể cảm ứng được.
Lúc cương châm bay tới, Thẩm Tường buồn bực quát một tiếng, chỉ thấy một đạo bức tường lửa cực nóng xuất hiện ửo trước người của hắn, đây chính là chân khí chi hỏa dùng để luyện đan, có thể dung hợp một số dược liệu chịu nhiệt còn mạnh hơn cả sắt chứ đừng nói là những cương châm nho nhỏ kia.
Cương châm đâm vào trên bức tường lửa trong nháy mắt bị hòa tan, tường lửa biến mất, bụi mù tản ra, chỉ thấy Thẩm Tường đạp bước hướng Tống Nam Minh nhảy vọt mà tới, song quyền bốc lên uy thế long cương khí.
"Long Cương quyền!" Thẩm Tường quát lạnh một tiếng, song quyền mãnh liệt như là ngàn vạn ngôi sao băng ánh vàng kim đập tới.
Tống Nam Minh còn đang đắm chìm trong kinh ngạc việc Thẩm Tường có thể tránh thoát được cương châm kia của hắn thì bị Long Cương quyền như mưa rào bao phủ lại, chỉ là ngắn ngủi trong mấy cái nháy mắt, trên dưới toàn thân hắn đã bị công kích bởi hơn trăm trọng quyền, đó là từng đợt tiếng nổ như là sét đánh kinh thiên, giống như tiếng nổ liên tiếp của từng quả pháo trên một dây pháo.
Thân thể của Tống Nam Minh lọt vào công kích cuồng mãnh như thế, xương cốt kinh mạch toàn thân đều nứt toác, vỡ nát, những gì trên người đều bị đè ép vào cùng một chỗ, giống như khối bánh thịt rơi ở trên mặt đất, nhưng hắn vẫn chưa có chết, chỉ cần không chết thì không coi là phạm quy.
Nhưng Tống Nam Minh bây giờ lại sống không bằng chết! Hắn nơi nào còn có hình người? Nhìn qua như thể là một khối thịt nhão!
Trên quảng trường đã có người nôn ra, cũng có người phát ra tiếng kêu to hoảng sợ, vừa rồi Thái tử còn ngọc thụ lâm phong, ngạo khí bước người vậy mà bây giờ ngay cả hình người đều không có!
"Đây là ngươi tự chuốc lấy!" Thẩm Tường vốn chỉ đơn giản là muốn giáo huấn hắn một chút, rồi đánh hắn rơi xuống đài coi như xong, nhưng Tống Nam Minh ở lúc vừa rồi sử dụng những cương châm độc địa kia để công kích hắn, hành động này làm cho hắn lập tức cảm thấy vô cùng tức giận mà dùng tới tám thành lực lượng.
"Nam Minh!" Nơi xa truyền đến một tiếng hét lớn, bỗng nhiên chấn động làm rung động lỗ tai của mọi người trong quảng trường, chỉ thấy một người đàn ông trung niên trên người mặc long bào, vẻ mặt hắn vô cùng giận dữ từ trên không trung hạ xuống, rơi vào bên người Tống Nam Minh còn không rõ là sống hay đã chết.
Đây chính là Tống Vũ, Hoàng đế của Nam Vũ quốc!
Người ở trong quảng trường đều không dám thở mạnh, Thẩm Tường đánh cho con trai của Hoàng đế thành tàn phế, mà thực lực của Hoàng đế là không yếu, nói không chừng còn sẽ bộc phát ra một trận đại chiến.
"Đưa Thái tử về hoàng cung!" Tống Vũ ra lệnh đối với hai người ở sau lưng, đây chính là cao thủ đại nội, lúc Tống Vũ tới, bọn họ cũng theo tới đây, thực lực đều rất mạnh.
Tống Vũ không hổ là Hoàng đế, đối mặt với chuyện như vậy mà hắn vẫn có thể bình tĩnh lại, vẻ giận dữ trên mặt rất nhanh đã biến mất, đổi thành một bộ mặt thâm trầm mà đầy uy nghiêm.
Thẩm Tường cũng không có phạm quy, làm phụ thân của Tống Nam Minh, Tống Vũ cũng biết khi Tống Nam Minh luận võ đã dùng tiểu thủ đoạn, hắn nghĩ chắc chắn là bị Thẩm Tường phát hiện cho nên mới chọc giận Thẩm Tường, vì không để người ta phát hiện tiểu thủ đoạn của Thái tử, hắn mới để cho người đưa Tống Nam Minh trở về hoàng cung, mà không phải đưa đi Dược gia trước tiên.
Làm Hoàng đế, thể diện thế nhưng là quan trọng hơn rất cả, nếu để cho người biết Thái tử dùng loại thủ đoạn ác độc kia, như vậy hắn vị Hoàng đế này thế nhưng là chấm dứt, nếu như bị Dược gia phát hiện, Dược gia nhất định sẽ dùng việc này đến ép buộc hắn làm một số chuyện mà hắn không muốn làm.
Thẩm Tường rất nhanh đã khám phá nguyên nhân này, hắn mỉm cười nói: "Không hổ là Hoàng đế của một nước, ngươi không có để hắn ở lại Dược gia là cử chỉ sáng suốt, không bao lâu nữa ngươi sẽ biết ngươi làm như vậy còn có những chỗ tốt khác."
Tống Vũ hừ lạnh một tiếng: "Tỷ thí luận bàn bị thương cũng là chuyện bình thường, nhưng ngươi ra tay cũng quá hung ác, chỉ mong Thái tử không bị làm sao, bằng không mà nói ..."
Nói xong, Tống Vũ nghênh ngang rời khỏi, đối với việc Hoàng đế không truy cứu đối với Thẩm Tường, tất cả mọi người thở dài một hơi, đồng thời bội phục lòng dạ của Tống Vũ.