Thẩm Tường hướng lão giả chủ trì luận võ đi tới, nói ra: "Ta đã giành được hạng nhất, bây giờ ta có thể nhận lấy được phần thưởng rồi chứ?"
Trên mặt lão giả kia có chút không chịu nổi, nói ra: "Ta chỉ là người chủ trì chứng thực, người ban thưởng không phải là ra, Chân Nguyên đan là của môn phái kia, ngươi muốn lấy được thì phải trỉa qua khảo hạch của bọn họ."
Trên mặt Thẩm Tường hiện lên một nụ cười tinh quái, tuy rằng cười đến rất mê người, nhưng lão giả này không hiểu tại sao lại cảm thấy rất đáng sợ, không thể không rùng mình một cái, ở vừa rồi hắn giống như bị một cỗ sát khí lạnh thấu xương chui vào trong thân thể của hắn, để hắn cảm nhận được tử vong đang ở trước măt.
Thẩm Tường vừa rồi là đang tức giận, cho nên mới trong lúc vô tình phóng xuất ra loại sát khí kinh khủng kia, hắn biết Hội võ đạo này từ đầu tới đuôi đều được người khác điều khiển, cho dù là dành được hạng nhất thì cũng khó có thể đạt được viên Chân Nguyên đan kia.
Thẩm Phú Vinh tới, nhân vật đời trước của Thẩm gia này là người bên trong môn phái võ đạo lại bởi vì nịnh bợ người của Dược gia mà ngăn cản gia tộc của mình phát triển, thậm chí công kích tộc trưởng gia tộc của mình.
Từ lúc Thẩm Thiên Hổ bị hắn đả thương, từ trên xuống dưới nhà họ Thẩm đã không thừa nhận Thẩm Phú Vinh này là người của Thẩm gia.
Thẩm Phú Vinh đứng sau một người nam tử có lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, làn da trắng nõn, nam tử kia dáng dấp rất đẹp, toàn thân tỏa ra một cỗ chân khí rất tinh khiết, vừa nhìn đã biết là một võ giả có chân khí tinh thuần mà hùng hậu.
"Thẩm Tường, không nghĩ tới ngươi vẫn để Đan Vương các khai trương, còn đả thương đồ nhi mà ta mới thu..."
Sư phụ Dược Thông lại chính là Thẩm Phú Vinh!
"Câm miệng, ngươi cái loại phản đồ của gia tộc này, Thẩm gia chúng ta không có loại người như ngươi, ta muốn làm cái gì thì đó là việc quả ta, liên quan đếch gì tới ngươi, dựa vào cái gì mà ta mở cửa hàng đan dược ra làm ăn thì phải cần con chó nhà ngươi có đồng ý hay không? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó chuyên môn liếm lỗ đít cho người khác mà thôi." Thẩm Tường lớn tiếng quát mắng, giọng nói truyền khắp toàn bộ quảng trường, người của Thẩm gia đang ẩn mình trong đó nghe được thì trong lòng thoải mái không thôi.
"Ngươi ... ngươi cái thàng nhãi con này, ngươi đây là muốn chết." Thẩm Phú Vinh tức giận đến mặt mo đỏ bừng, đang muốn xuất thủ nhưng lại bị nam tử trước người hắn ngăn cản lại.
"Để cho ta so chiêu với người trẻ tuổi mạnh nhất Nam Vũ quốc này một chút, ta ngược lại muốn nhìn xem hắn có bản lãnh gì có thể thắng được viên Chân Nguyên đan kia." Nam tử kia lạnh lùng nói, một bộ vẻ mặt không coi ai ra gì, như thể tự cho mình là kẻ mạnh nhất khắp thiên hạ.
Thẩm Tường cũng lạnh lùng trả lời: "Những người trong môn phái võ đạo các ngươi tớ tham dự vào chuyện của Thế Tục giới, đây chính là xúc phạm quy tắc, đặc biệt là lão chó già kia."
"Ngươi ... " Hai mắt Thẩm Phú Vinh như muốn phun ra lửa nhìn chằm chằm vào Thẩm Tường, hắn biết những quy tắc này, nhưng hắn cũng không có để ý tới nhiều như vậy, hắn cho rằng không có người nào sẽ truy cứu tới chuyện ở nơi đây, cũng không có người nào tố giác hắn.
"Thắng ta, Chân Nguyên đan chính là của ngươi, thua, thì ngươi phải chết." Nam tử lạnh lùng kia nói.
"Dựa vào cái gì mà ta thua thì phải chết?" Thẩm Tường cười lạnh nói.
"Bởi vì người luận võ với Chương Long ta chưa từng ai có thể còn sống." Chương Long nói ra với vẻ mặt ngạo nghễ.
Thẩm Tường đột nhiên cười ha hả, giống như nghe được trò cười buồn cười nhất từ trước tới nay mới thấy: "Ngươi không phải chỉ là Phàm Võ cảnh tầng tám sao? Ngươi ở trong mắt những đệ tử nội môn kia chẳng qua chỉ là con chó mà thôi, đừng tưởng rằng ngươi đi tới Thế Tục giới thì ngươi chính là lão tử của Thiên Vương, đừng ở chỗ này làm mưa làm gió, chút năng lực ấy của ngươi còn chưa đủ."
Chương Long nổi giận, toàn thân bốc lên hừng hực khí lạnh, trong hai mắt tràn đầy sát cơ: "Ngươi hôm nay chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ."
Thẩm Tường không biết Thẩm Phú Vinh là như thế nào dẫn tới một tên gia hỏa tự cho mình là đúng như vậy, thật giống như trong mắt hắn, người ở bên trong Thế Tục giới đều là con kiến hôi vậy.
Lúc này mọi người đều thi nhau lui lại, Phàm Võ cảnh tầng tám chiến đấu, uy lực kia thế nhưng là lớn vô cùng, nhưng bọn hắn lại hưng phấn không thôi, bởi vì tin tức ngầm là thật, cuối cùng còn phải thắng được một tên đệ tử môn phái võ đạo thì mới có thể nhận được ban thường, đây chính là đệ tử môn phái võ đạo, có thể xem bọn hắn chiến đấu cũng là chuyện cực kỳ tốt, chuyện này có thể mang tới chỗ tốt cho rất nhiều võ giả.
Mặt đất tràn đầy khối gỗ vỡ vụn, đây là kết quả vừa rồi Thẩm Tường giậm chân một cái hủy đi đài luận võ, Thẩm Phú Vinh cũng lui lại, hắn rất tin tưởng đối với Chương Long, hắn biết Thẩm Tường là chết chắc, đến lúc đó Thẩm gia chắc chắn sẽ bị Dược gia chiếm đoạt, hắn sẽ có được quan hệ càng tốt hơn với những người của Dược gia ở bên trong môn phái võ đạo.
"Nhìn tuổi của ngươi so với ta còn lớn hơn, ngươi cho rằng như vậy thắng ta thì rất tỏa sáng sao? Ta năm nay mới mười sáu tuổi a!" Thẩm Tường ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
Hắn không có nói, mọi người thật đúng là không để ý tới hắn ở độ tuổi này, nghĩ tới vấn đề này, trong lòng mọi người đều thầm than, người ta mới mười sáu tuổi đã có được thành tựu như vậy, chính là thiếu niên cường giả danh chấn một phương.
"Vậy ta sẽ để cho ngươi một chiêu, ta đứng bất động ở chỗ này, một chiêu qua đi ta sẽ đánh lại."
Chương Long là vừa mới tới, mà Thẩm Phú Vinh nói cho hắn biết, thực lực của Thẩm Tường đại khái ở khoảng chừng Phàm Võ cảnh tầng bảy, mà Chương Long là Phàm Võ cảnh tầng tám, đối với cái này rất kinh thường, huống chi đối phương còn là một tên luyện đan sư, đối với phương diện võ công chắc chắn sẽ không chuyên chú, thực lực đương nhiên sẽ rất yếu.
Phàm Võ cảnh tầng tám chính là thực lực đỉnh tiêm của võ giả ở bên trong Thế Tục giới, huống chi là những đệ tử kia đến từ môn phái võ đạo, ở trong đó bọn họ được hấp thu linh khí nồng đậm, ăn đồ vật đều là linh lương đan dược, công pháp tu luyện chân khí cũng là tốt nhất, võ công càng là Thế Tục giới không cách nào so sánh được.
"Để cho ta một chiêu?" Nét mặt Thẩm Tường không đổi, nhưng trong lòng trong bụng thì lại đang nở hoa, đừng nói là Phàm Võ cảnh tầng tám cho hắn đánh trước một quyền, cho dù là Phàm Võ cảnh tầng chín bị hắn đánh trúng thì cũng không dễ chịu.
Chương Long cười lạnh nói: "Ngươi cần phải dùng tất cả lực lượng của ngươi cho thật tốt, bởi vì đó là đó là công kích cuối cùng của đời ngươi, sau khi ngươi đánh xong thì chính là lúc ngươi phải chết."
"Ta muốn công kích!" Thẩm Tường lui lại mấy bước, trong lòng mừng thầm không thôi, hắn không nghĩ tới sẽ lại có loại tự đại tới ngớ ngẩn như vậy.
Chương Long cười một tiếng khinh thường, thân thể chấn động, một cỗ sương mù trắng tinh từ trên người hắn phát ra, sau đó hóa thành cương khí mạnh mẽ, hình thành một cái lồng khí, bao phỉ ở trên người của hắn, xa xa người ở trong quảng trường có thể cảm nhận được vòng bảo hộ cương khí kia rất chắc chắn, bởi vì lúc lồng khí hình thành, gỗ vụn dưới mặt đất trong nháy mắt đều hóa thành bột phấn.
"Khá lắm, quả nhiên có chút môn đạo, nhưng trình độ này vẫn để ta phải thất vọng!" Thẩm Tường thầm nghĩ trong lòng, đồng thời vận chuyên Thái Cực thần công, điều nđộng Ngũ Hành chân khí trong cơ thể.
Lần trước hắn lấy thực lực Phàm Võ cảnh tầng năm đánh bại Thẩm Nhất Hàn, chính là dùng tới Ngũ Hành chân khí, sau khi ngũ hành dung hợp, hóa thành lực lượng càn khôn, đây là lực lượng Thái Cổ lúc hỗn độn sơ khai, là lực lượng mở ra toàn bộ thiên địa, uy lực có thể tưởng tượng được, mà lực lượng càn khôn của Thẩm Tường chỉ là đang ở trang thái hình thức ban đầu mà thôi.
Nhưng lại đã rất đáng sợ, lần trước hắn thi triển sẽ để cho thân thể của hắn khó có thể chịu đựng, nhưng bây giờ thì khác biệt, hắn đã có tu vi Phàm Võ cảnh tầng tám, hơn nữa thân thể của hắn đã trải qua rèn luyện trong Tiên Ma đàm, đang chậm rãi lột dác thành Tiên Ma chi thể, thân thể bây giừo của hắn đã có thẻ thừa nhận được lực lượng càn khôn này.
Đây là thực lực mạnh nhất của hắn, hắn rất ít khi sử dụng, hắn nhìn thấy người ở phía trước ngớ ngẩn muốn chết như vậy, hắn cũng có thể đưa đối phương đi một đoạn đường, làm cho lúc đối phương chết, biết cái gì gọi là ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người giỏi thì còn có người giỏi hơn. (thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân).
Ngũ Hành chân khí chẳng mấy chốc được Thẩm Tường dung hợp lại với nhau, hóa thành lực lượng càn khôn tràn vào bên trong cánh tay của hắn, nhưng không có tản mát ra bất kỳ khí tức nào, lúc này Thẩm Tường đã bay vọt tới!