Trên đời có kẻ sống nhờ vận may, có tên phát tài nhờ cướp bóc, có người khổ cực mưu sinh, đương nhiên cũng không thiếu loại người đầu óc linh hoạt, biết leo cành cao.
Lý Thứ hiển nhiên là người như vậy.
Người này không phải võ giả, không có vũ lực, có thể tới Phỉ Thúy Cốc cũng là nhờ đưa bạc đi nhờ theo một đội ngũ võ giả.
Mặc dù không có vũ lực nhưng đầu óc của người này vẫn khá dễ dùng, sau khi được tin Phỉ Thúy Cốc có mỏ Tinh Ngân, lập tức quyết định tới đây kiếm tiền. Có điều hắn không định đi đào Tinh Ngân, hắn không có sức khỏe, đào quặng được ít, xúc đất xúc cát cũng chẳng kịp người ta. Cho dù may mắn tìm được mấy mảnh Tinh Ngân, không khéo cũng bị người ta cướp mất.
Cho nên hắn chọn cách làm người hướng dẫn, từ khi tới trong cốc bắt dầu tìm kiếm người thuê khắp bốn phía.
Chẳng qua vận may của hắn không được tốt, mặc dù tìm được mấy đợt người nhưng không ai chịu thuê hắn.
Chuyện này chủ yếu do tiểu tử này chào giá hơi cao.
Một viên Nguyên thạch năm ngày.
Phải biết giá trị của một viên Nguyên thạch tương đương với một lượng vàng mà một tên sai vặt của cửa hàng làm việc cả tháng thường mới được một lượng vàng.
Nói cách khác, tiểu tử này chào giá gấp sáu lần người bình thường, chẳng trách không ai thuê.
Có điều Lý Thứ lại kiên trì với cái giá mình đưa ra, hắn tin rằng mình chác chắn sẽ gặp được người chủ vừa có tiền vừa nhìn ra giá trị của hắn.
Thời khắc này nói chuyện cùng Lý Thứ, Tô Trầm củng mỉm cười.
“Ngươi thật dám ra giá hỉ, không sợ ta nổi nóng giết ngươi à.”
Lý Thứ vội nói: “Đại nhân hiểu lầm rồi, không phải tiểu nhân rao giá trên trời đâu mà là giá trị của mọi người ở đây thường cao hơn gấp ba so với bên ngoài.”
“Hả?” Tô Trầm sững sờ.
Lý Thứ đã nói: “Đại nhân ngài nghĩ lại đi, Phỉ Thúy Cốc ở sâu trong Thâm Hồng sơn mạch, dọc đường lại có mãnh thú hung ác, đường xá gian khổ, ra vào không dễ. Tới được đây vốn đã chẳng dễ dàng gì rồi, nếu cùng một giá ai còn chạy đến đây làm?”
Cái này cũng đúng, nếu không ôm mộng phát tài, ai lại chịu nguy hiểm tính mạng tới chỗ này làm gì?
“Cho nên giá cả thật sự của Tinh Ngân không phải gấp sáu, thật ra chỉ có gấp hai.” Lý Thứ cười cười giơ hai ngón tay.
“Hay cho một câu gấp hai, ngươi biết tính toán nhỉ.” Tô Trầm nghe Lý Thứ nói vậy không nhịn được bật cười: “Như vậy ngươi dựa vào cái gì mà đòi thu tiền gấp đôi so với người khác?”
“Chỉ bằng việc Lý Thứ tôi biết viết chũ tính toán, có thể nhận ra các loại khoáng thạch.” Lý Thứ ngạo nghễ trả lời.
Đây là thời đại trọng văn khinh võ, chi phí in ấn sách vở cao, không dễ khuếch tán khiến cho văn hóa cũng khó lòng truyền bá. Cho dù là người tầng lớp trung tần thượng tầng cũng lắm kẻ không biết chữ chứ đừng nói dân chúng hạ tầng.
Lý Thứ biết chữ biết tính toán, quả thật là kỹ năng tương đối hiếm thấy.
Tô Trầm hơi ngạc nhiên nhìn hắn một cái rồi nhìn xung quanh nói: “Có điều chút bản lãnh đó của ngươi có vẻ chẳng tác dụng gì ở nơi này.”
Lý Thứ đỏ mặt.
Không sai, hắn có biết viết biết tính toán gì thì đã thế nào? Đầu óc có linh hoạt thì đã làm sao?
Ở nơi này, chỉ cần sức mạnh.
Không có đủ lực lượng, cho dù đào được Tinh Ngân cũng không thể giữ nổi.
Nghĩ tới đó, Lý Thứ lại âm thầm thở dài.
Đang lúc hắn nghĩ mình lại thất bại, bỗng nghe thiếu niên trước mặt nói: “Có điều, coi như ngươi may mắn. Ngươi biết viết biết tính toán, quả thật có chút tác dụng cho ta.”
Cái gì?
Lý Thứ giật mình ngẩng đầu.
Lại thấy Tô Trầm đã đi thẳng về phía trước: “Dùng ngươi một ngày trước đã, giới thiệu tình hình ở Phỉ Thúy Cốc này cho ta. Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, trong cốc lại đúng như ta nghĩ, vậy ta có thể cân nhắc việc chính thức dùng ngươi.”
Lý Thứ vui mừng vội vàng theo sau: “Được đại nhân hậu ái, Lý Thứ nhất định sẽ dốc hết sức phục vụ công tử. Khởi bẩm công tử, nếu nói nơi nào dễ kiếm được quặng nhất ở Phỉ Thúy Cốc này, vậy chính là…”
Tô Trầm lại ngắt lời hắn: “Ta không muốn biết nơi này ở đâu nhiều quặng nhất, ta chỉ muốn giết hiện giờ ở Phỉ Thúy Cốc tất cả có bao nhiêu người đang lấy quặng, thế lực phân chia ra sao, ngày bình thường chi phí ăn mặc thế nào…”
Tô Trầm đã đưa ra yêu cầu liên tiếp.
Lý Thứ nghe mà choáng váng, nghĩ mãi vẫn không hiểu sao Tô Trầm lại không quan tâm tới quặng mà chỉ quan tâm tới người.
Có điều Lý Thứ này quả thật có chút bản lãnh, mặc dù vấn đề của Tô Trầm có vẻ thiên lệch, hắn vẫn trả lời được đại đa số:
“Bẩm đại nhân, Phỉ Thúy Cốc trước mắt có khoảng năm trăm đến sáu trăm người. Trong đó Nguyên Sĩ ba mươi hai người, a, tính cả ngài là ba mươi ba người. Thợ săn cùng võ giả hơn bốn trăm người, còn lại là những người bình thường tới đây thử vận may.”
“Những Nguyên Sĩ kia tu vi ra sao?”
“Cụ thể không rõ lắm, có điều Nguyên Sĩ cường đại nhất ở đây có ba, theo thứ tự là Tử Lan Kiếm Khách, Tinh Hồng Ma Châm Thường Diệp cùng Thủy Tiên Chu Vũ Nương. Ba người này phân biệt chiếm giữ ba điểm đào quặng sản lượng nhiều nhất tại Phỉ Thúy Cốc. NGhe nói đều là Nguyên Sĩ Phí Huyết cảnh gì đó. Tử Lan Kiếm Khách có phần quái gở, chỉ có mình hắn, không thích nói chuyện. Hai vị đại nhân Tinh Hồng Ma Châm cùng Thủy Tiên lại tụ tập một số người đào quặng cho họ. Trước mắt hai đám người này là thế lực lớn nhất, nhưng quan hệ không mấy hòa hợp.”
Tô Trầm rốt cuộc cũng phải thay đổi cách nhìn đối với Lý Thứ, mới tới vài ngày đã thu thập được nhiều tin tức như vậy, có thể thấy Lý Thứ là người rất biết để ý.
Sau đó Tô Trầm lại hỏi thêm vài vấn đề, đều liên quan tới người đào quặng trong Phỉ Thúy Cốc này, hoàn toàn không hứng thú với bản thân mỏ quặng Tinh Ngân.
Vừa nghe, Tô Trầm còn vừa cầm giấy bút ghi lại.
Đến lúc hiểu sơ thông tin, Tô Trầm đưa cho Lý Thứ một trang giấy nói: “Tới đây ta phải rời khỏi vài ngày, lúc ta không có mặt ta muốn ngươi làm một việc tốt.”
Lý Thứ nhận lấy xem, bên trên không ngờ lại vẽ một căn nhà gỗ, nhìn bối cảnh rõ ràng là trong Phỉ Thúy Cốc.
“Đại nhân muốn tôi xây một gian nhà?” Lý Thứ hiểu ra, bật thốt lên.
“Đúng vậy, xây một căn nhà gỗ theo yêu cầu trên đó cho ta. Ngươi có năm ngày, nhân thủ tự tìm, tiền đây.” Tô Trầm thuận tay đưa Lý Thứ mười lượng vàng.
Cậu không lo Lý Thứ cầm tiền chạy mất, không ai dám gian trá với Nguyên Khí Sĩ.
“Nhưng thưa đại nhân, ngài tới đây không vì lấy Tinh Ngân à, sao lại xây nhà gỗ… Vì sao vậy?” Lý Thứ không hiểu.
“Ta không định đi đào Tinh Ngân.” Tô Trầm trả lời: “Ta định mở tiệm rượu cùng tiệm tạp hóa tại đây, mở cửa hàng mua bán.”
“Buôn bán? Tiệm rượu cùng tiệm tạp hóa?” Lý Thứ trợn tròn mắt.
“Đúng.” Tô Trầm trả lời: “Bán rượu, bán thịt hung thú, bán cuốc đào quặng, bán đồ dùng sinh hoạt nồi niêu bát đĩa chậu… Nhiều người ở đây đào Tinh Ngân như vậy, làm sao thoải mái cho được? Không ai cung cấp phục vụ bọn họ thì để ta làm. Ngoài ra…”
Tô Trầm dừng một chút rồi nói: “Chúng ta còn có thể thu mua Tinh Ngân. Những kẻ kiếm được Tinh Ngân lại sợ bị người ta biết, không muốn bị cướp thì có thể bán cho ta, đổi thành vật dụng sinh hoạt. Đây cũng là một lựa chọn tốt.”