Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 54: Mua bán (hạ)

Chương 54: Mua bán (hạ)

Tin tức Phỉ Thúy Cốc có Tinh Ngân loan truyền khắp vùng Thâm Hồng sơn mạch như bệnh dịch, cũng bởi vậy dẫn tới vô số người tới mong phát tài.

Khao khát đối với của cải vượt qua e ngại đối với tử vong khiến cho người người vượt rừng sâu núi thẳm, bấp chấp uy hiếp của Hung thú, chỉ mong đợi một đêm phát tài.

Nhưng vận mệnh lại không vì vật mà để mắt đến bọn họ.

Đại đa số mọi người đều chết trên con đường dẫn tới tiền của này. Số ít còn sống sót, khi tới đây mong dùng nõ lực cố gắng cần cù của bản thân mong tìm của cải, những người này đại đa số sẽ dùng hết vốn liếng, thất vọng quay về. Số ít may mắn sẽ tìm được Tinh Ngân, nhưng đại đa số những người này căn bản không có cơ hội giữ lại của cải của bản thân, bị những kẻ mạnh hơn cướp đoạt.

Chỉ có số rất ít có thể lấy được Tinh Ngân rồi bình yên về nhà.

Người thật sự kiếm được lợi ích tại bữa tiệc đào bới này nhất định chỉ có hai loại.

Một là cường giả, tỉ như Nguyên Khí Sĩ, lại tỉ như cường giả trong Nguyên Khí Sĩ. Bọn họ có thể tự đi đào Tinh Ngân, cũng có thể thuê người đào. Chẳng những chiếm được vị trí đào tốt nhất còn có thể thu một ít lợi ích từ những người khác. Một loại khác là người có đầu óc. Bọn họ không trông cậy vào vận may hư vô mờ mịt mà dùng chính ánh mắt mình phát hiện cơ hội, tìm kiếm tiền của.

Tỉ như Lý Thứ, tỉ như Tô Trầm.

Nhiều người tập trung trong sơn cốc như vậy, ăn mặc cũng là phiền toái. Nếu có người thay họ giải quyết những vấn đề này, tin rằng bọn họ cũng nguyện trả giá cao.

Lý Thứ chẳng phải đã nói, tiền công của mọi người ở đây cao gấp ba bên ngoài ư?

Quả thật không đắt.

Cùng một đạo lý, hàng hóa nơi này cũng có thể cao gấp ba đến năm lần.

Những người không có tiền có lẽ mua không nổi, nhưng luôn có kẻ may mắn đào được Tinh Ngân, với những kẻ phất lên trong một đêm như vậy, bọn họ chắc chắn rất sẵn lòng bỏ tiền ra cải thiện cuộc sống bản thân. Nhất là hôm nay không biết rõ ngày mai, ai biết lúc nào gia sản của mình bị người ta cướp mất. Ngoài ra các Nguyên Khí Sĩ trời sinh không thiếu tiền, tin rằng có ra giá cao hơn ba đến năm lần với những đồ dùng thiết yếu, cũng không vấn đề.

Những người này đều là khách hàng trong mắt Tô Trầm.

Sau bốn ngày, Tô Trầm lại xuất hiện tại Phỉ Thúy Cốc.

Lúc này tiệm rượu và tiệm tạp hóa mà cậu muốn đã xây dựng cơ bản, bản thân cậu cũng đã mang hàng hóa từ bên ngoài về.

Những hàng hóa này chủ yếu bao gồm những thứ cần cho đào quặng bao gồm mỏ cuốc, đèn chiếu sáng, lều vải nghỉ ngơi; đồ dùng cho sinh hoạt hàng ngày bao gồm chậu nước, thùng nước chậu nước, đệm chăn khăn mặt cùng một số vật dụng đun nấu hàng ngày, toàn bộ đều là vật phẩm thiết yếu cho đám người ở Phỉ Thúy Cốc. Ngoài ra còn có rượu thịt rau quả. Thịt còn dễ, Hung thú xung quanh có thể cung cấp, rượu và rau quả lại rất khó có được.

Để chứa hết những thứ này, Tô Trầm lấp đầy nhẫn không gian của Trương Nguyên Khôi, còn cõng thêm một cái bọc khổng lồ chứa được ba người. Khi Lý Thứ chứng kiến cái bọc khổng lồ này, người ngây ra như phỗng.

Tất cả hàng hóa được rao bán theo giá gấp ba đến năm lần bên ngoài, số ít nhu yếu phẩm khan hiếm chi phí hơi thấp thậm chí còn để giá gấp mười.

Cho dù như vậy hàng hóa của Tô Trầm cũng bán hết phân nửa chỉ trong một ngày.

Chẳng còn cách nào, ai bảo toàn bộ Phỉ Thúy Cốc chỉ có một nơi bán?

Về phần trắng trợn cướp đoạt? Đừng đùa, không thấy ông chủ nơi này là Nguyên Sĩ à?

Trong tình huống chưa mò ra ngọn nguồn, không ai muốn đắc tội với một vị Nguyên Sĩ. Loại người luôn cho rằng trời đất bao la ông đây lớn nhất không phải không có, nhưng thường chẳng sống được bao lâu.

Trong Phỉ Thúy Cốc có loại người này hay không tạm thời chưa biết, nhưng tới giờ không ai nhảy ra gây sự với Tô Trầm.

Làm ăn quá tốt khiến cho bán được có một ngày Tô Trầm đã gần hết hàng.

Cũng may lần này cậu đã sớm chuẩn bị, hàng hóa còn lại giao cho Lý Thứ tiếp tục bán, bản thân trở lại nhập hàng.

Lần thứ hai nhập hàng đã khác với lần trước, trước khi tới cậu đã liên hệ với vài nhóm thợ săn, bọn họ sẽ phụ trách chọn mua ngoài dãy núi sau đó đưa tới Thất Tinh Nham. Đoạn đường từ ngoài núi tới Thất Tinh Nham thường ít khi gặp Hung thú, để thợ săn phụ trách vận chuyển là được. Việc Tô Trầm cần làm chỉ là đến Thất Tinh Nham tiếp nhận hàng hóa, tiếp đó nói cho đối phương biết hàng hóa cần nhập lần tới và hẹn thời gian gặp mặt.

Mặc dù làm vậy sẽ phát sinh thêm chi phí, nhưng cũng tiết kiệm rất nhiều thời gian của cậu, cả đi cả về chỉ tốn có một ngày. Hơn nữa khi đi trên đường gặp Hung thú còn có thể tiếp tục chiến đấu, rèn luyện bản thân, có thể nói là kết hợp cả kiếm tiền và tu luyện.

Cứ như vậy, quán rượu Trích Tinh và tiệm bách hóa của Tô Trầm cùng khai trương tại Phỉ Thúy Cốc.

Không mất thuế, chẳng tốn tiền thuê nhà, chỉ có bốn tiểu nhị phân biệt phụ trách công việc trong quán rượu và cửa hàng, lại tìm một đầu bếp làm đầu ăn, Lý Thứ làm chưởng quỹ phụ trách tất cả mua bán.

Ngoại trừ bán các đồ dùng hàng ngày, cung cấp phục vụ rượu ngon thức ăn, nhiệm vụ quan trọng nhất của cửa hàng có lẽ là thu mua Tinh Ngân.

Bên ngoài, một viên Tinh Ngân nhỏ đã được chiết xuất giá trị khoảng hai mươi Nguyên thạch.

Trong cốc, xin lỗi, giá giảm một nửa, thích bán thì bán.

Nguyên Sĩ, võ giả đào được Tinh Ngân sau khi hỏi giá tiền đương nhiên khó tránh nổi chửi mắng chủ quán lòng dạ hiểm độc, nhưng chửi thì chửi, sau đó vẫn có không ít người chọn bán ra. Lý do bán ra rất nhiều, không dám giữ lại, không còn tiền, cùng rất nhiều nguyên nhân lộn xộn khác. Bọn họ cứ thế đem Tinh Ngân mình vất vả thu thập được bán cho Tô Trầm với giá thấp, sau đó lại dùng tiền vừa kiếm được tiêu phí trong quán rượu của Tô Trầm, uống từng hợp rượu lớn, ăn từng miếng thịt to, thậm chí dùng tiền tìm gái, tới khi tiêu hết mới thôi.

Đúng, trong quán rượu của Tô Trầm cũng có gái bán hoa. Đương nhiên không phải do cậu tìm tới, ngược lại những cô ả kia tự tìm tới cửa. Tô Trầm cũng không ngăn cở các ả, cũng không thu thêm thêm tiền phí. Có những cô ả này sẽ kích thích chi tiêu tại quán rượu, tăng thêm lượng tiêu thụ. Giờ số thợ săn chuyển hàng cho Tô Trầm đã từ bốn nhóm phát triển lên thành sáu nhóm, vì thế Tô Trầm không thể không mua một nhẫn phàm vô nguyên lớn hơn để chuyển hàng.

Nhiều người hối hả ngược xuôi cuối cùng không thu được thứ gì, chỉ kiếm khoái hoạt nhất thời, còn Tinh Ngân bọn họ khó khăn khổ nhọc đào được lại dùng phương thức đặc biệt này chảy vào tay Tô Trầm. Chỉ có những kẻ không xu dính túi mới không bị Tô Trầm kiếm tiền trên người mình.

Nhiều người vì vậy nói đùa, tất cả mọi người làm công cho tên mặt quỷ. Cũng có người hiểu chuyện nói tên mặt quỷ này mới là kẻ giàu có nhất Phỉ Thúy Cốc. À đúng, tên mặt quỷ chính là Tô Trầm, vì cậu cả ngày đeo mặt nạ không lộ chân dung nên bị mọi người gọi là tên mặt quỷ.

Cây lớn khó tránh khỏi giông bão. Tiền nhiều khó tránh có kẻ đỏ mắt đố kỵ, thậm chí gây chuyện thị phi.

Coi như Nguyên Sĩ cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi phiền toái đó.

Hôm nay Tô Trầm mang hàng từ bên ngoài trở về, đối diện là Lý Thứ đi tới, sắc mặt nặng nề.

“Xảy ra chuyện rồi?” Tô Trầm lập tức nhận ra đã xảy ra vấn đề.

“Hôm qua Lang Đao cùng hai huynh đệ của hắn tới uống rượu, không trả tiền.” Lý Thứ trả lời.

Dừng một chút, hắn bổ sung thêm một câu: “Hắn nói sau này hắn cũng sẽ không trả tiền.”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch