Hôm nay cũng như ngày thường, Tô Trầm từ bên ngoài rèn luyện trở về, lưng cõng một con Lão Nha Cự Hùng khổng lồ, thân hình tỏa ra sát khí mông lung, tay nhắc theo Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao nhuốm máu… Do không có tật xấu hấp thu thể lực, giờ Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao đã thay Mặc Văn Chiến Đao trở thành thanh đao cậu sử dụng hàng ngày.
“Ông chủ, ngài trở về rồi.” Lý Thứ nhiệt tình tiến tới đón.
“Ừ.” Tô Trầm tháo con gấu lớn ra, quăng xuống dưới đất khiến mặt đất chấn động đôi chút.
“Tất cả đều tốt, ngoại trừ…” Lý Thứ do dự một chút.
“Sao nào?”
“Có người không trả tiền rượu thịt.” Lý Thứ đáp.
Tô Trầm nhướn mày: “Lại một Lang Đao khác?”
“Không, không phải.” Lý Thứ vội đáp: “Tên này thật sự không còn tiền.”
Nói xong chỉ vào góc.
Nhìn theo ngón tay Lý Thứ, Tô Trầm chứng kiến một người đang ngồi trong góc tường, ôm đầu, cuộn thành một khối.
Lý Thứ đã chạy tới đá vào mông người kia: “Còn không mau đứng lên!”
Người kia lúc này mới chậm rãi đứng dậy.
Khi hắn đứng dậy, Tô Trầm cực kỳ kinh ngạc.
Cái đầu người này cao to.
Thân hình Lang Đao đã rất cao, nhưng có đứng trước người này cũng chỉ đến vai. Còn Tô Trầm? Nói thẳng ra thì chỉ tới phần giữa bụng với ngực người này.
Hắn đứng đó như một ngọn núi nhỏ, sừng sững trước mặt Tô Trầm, che phủ toàn bộ tầm nhìn của cậu, mang tới cho Tô Trầm cảm giác áp bách không gì sánh nổi.
Nhưng một con quái vật khổng lồ như vậy giờ lại cung cung kính kính đứng đó, co đầu rụt cổ, thân thể gã cứng rắn như đá hoa cương, mặc cho Lý Thứ tay đấm chân đá đều chỉ như gãi ngứa. Nhưng gã cũng không dám phản kháng chút nào, gương mặt chỉ đầy vẻ sợ hãi, bi thương cùng van xin.
Chứng kiến làn da thô ráp, vòm ngực nở nang cứng rắn cùng gương mặt thật thà, Tô Trầm đột nhiên hiểu ra.
“Hóa ra là một tên Nham tộc.”
——————————
Nham tộc.
Một loại Trí tộc.
Nham tộc là một chủng tộc cực kỳ bi kịch, bản thân sự tồn tại của họ đã là bi ai. Bọn họ tuy có thể phách cường tráng nhưng năng lực cảm ứng đối với Nguyên lực của họ lại cực kỳ thấp kém, khó lòng hấp thu và vận dụng Nguyên lực. Đương nhiên không phải bọn họ hoàn toàn không cách nào sử dụng, mà là bọn họ khó tu luyện Nguyên năng hơn bất cứ ai, cũng chậm hơn bất cứ ai. Nhân tộc dùng năm năm luyện thể là có thể bước vào Dẫn Khí, Nham tộc phải tốn tới mười lăm năm. Nhân tộc dùng mười năm Dẫn Khí có thể bước vào Phí Huyết, Nham tộc phải tốn ba mươi năm. Nhân tộc có Nguyên Sĩ thất cảnh, mang ý nghĩa tu vi cao nhất có thể lên tới cảnh giới thứ bảy, thế nhưng Nham tộc ngay Nguyên Sĩ cảnh giới thứ tư Diêu Quang cảnh cũng chưa từng thấy, Khai Dương cảnh chính là cực hạn của họ.
Trí tuệ cua rhọ cũng không cao, không học được những thứ tinh xảo.
Trí tuệ không đủ, cảm ứng Nguyên năng không đủ, tuy sở hữu thân thể cường tràng nhưng vĩnh viễn không thể xuất hiện cường giả, không thể có thần bảo hộ cho bản thân.
Đây chính là nỗi đau của Nham tộc.
Chính vì nguyên nhân này, ngay từ khi Nham tộc bắt đầu tồn tại, chưa từng có ngày nào huy hoàng.
Ngũ đại tộc người hầu, Nhân tộc, Vũ Tộc, Hải tộc, Linh tộc, Bạo tộc. Mỗi chủng tộc đều có lịch sử huy hoàng của bản thân, cho dù là hiện tại cũng vẫn có lãnh địa thuộc về mình. Cho dù những chủng tộc đã xuống dốc như Huyền tộc, Lục tộc cũng từng có lịch sử huy hoàng của mình.
Thế nhưng Nham tộc chưa từng có.
Bọn họ chưa từng có lịch sử huy hoàng, cũng chưa từng có đất đai riêng cua rmình.
Lịch sử duy nhất của bọn họ là bị nô dịch.
Bị Thú tộc nô dịch, bị áo tộc nô dịch, bị Nhân tộc nô dịch.
Đúng, Nham tộc chính là phó tộc của Nhân tộc.
Bọn họ tuy không có người bảo hộ cường đại, thế nhưng thể chất cường tráng trời sinh lại khiến họ thành bia đỡ đạn tốt nhất. Nếu không tính tới Nguyên Sĩ cường đại, chỉ so dân chúng hạ tầng, một Nham tộc hoàn toàn có thể quyết ngang một đốngNhân tộc.
Còn có rất nhiều Trí tộc trong thế yếu như Nham tộc, đại đa số bọn họ sống phụ thuộc vào Ngũ đại Trí tộc. Nhưng do điều kiện sinh sống gian nan, nhân khẩu của đại đa số các chủng tộc đều từ từ giảm thiểu, càng ngày càng khan hiếm.
Nghe nói hiện giờ trong vương quốc Long Tang đã có người hô hào phải quan tâm bảo vệ hai chủng tộc phụ thuộc của Nhân tộc là Nham tộc cùng Nguyệt tộc. Hiện nay quân đội muốn chiêu mộ bộ binh giáp nặng càng lúc càng khó, cần đại lượng chiến sĩ Nham tộc ra nhập, ngoài ra phương diện tử sĩ cũng cần đại lượng Nguyệt tộc bổ sung. Mấy năm gần đây mưa thuận gió hòa, thú triều giảm thiểu, mọi người sống những tháng ngày dễ chịu, người có can đảm chịu chết càng lúc càng ít...
Tô Trầm không ngờ bản thân lại gặp được một Nham tộc.
Gã xem ra rất giống một tảng đá cứng rắn, chỉ đứng co ro ở đó, ánh mắt trừng trừng nhìn Tô Trầm.
Gã hơi sợ hãi, giọng điệu sợ sệt nói: “Xin lỗi… tôi không có tiền…”
“Không có tiền sao còn ăn?”
Gã khó nhọc đáp: “Tôi đói.”
Tô Trầm đánh giá gã to con trước mặt.
Tướng mạo tương tự Nhân tộc, chỉ có trán rất cao, không có lông mày và râu ria, màu da hơi xám trắng. Đây là đặc điểm của Nham tộc, cũng là đặc điểm phân biệt rõ nhất với Nhân tộc.
“Đã vậy sao không kiếm việc làm?”
Gương mặt gã Nham tộc lộ vẻ bi phẫn: “Bọn họ… không cho tôi làm.”
“Không cho ngươi làm?” Tô Trầm ngạc nhiên.
Nham tộc tính cách thật thà chịu khó, sức khỏe lại tốt, thật ra là nô bộc rất tốt, tuy hơi ngốc nhưng chỉ cần kiên trì không phải không thể dạy nổi, chỉ có vấn đề là ăn hơi nhiều, nhưng cũng không tính là vấn đề gì lớn lắm. Ăn nhiều hơn nữa cũng làm sao sánh được với Nguyên Khí Sĩ khai mở tam thông vừa ăn vừa xả?
Chính vì nguyên nhân này, lao động Nham tộc xưa nay luôn được hoan nghênh, lắm lúc có muốn mua một người cũng không kiếm được.
Vẫn là Lý Thứ bên cạnh lên tiếng: “Hắn tên là Cương Nham, lúc trước là nô lệ của Hắc Thủ. Ba ngày trước hắn làm mất một nhóm hàng của Hắc Thủ, khiến Hắc Thủ tức giận. Hắc Thủ đánh đuổi hắn đi, còn buông lời không cho phép bất cứ ai dùng hắn, không cho hắn đào quặng, không cho hắn rời khỏi Phỉ Thúy Cốc này.”
Tô Trầm ngạc nhiên: “Sao hắn không nói thẳng là muốn để tên này chết đói luôn đi?”
“Cũng gần như vậy.”
“Làm mất hàng hóa gì mà khiến tên đó nổi giận lôi đình như vậy?”
Gương mặt Lý Thứ lộ vẻ kỳ quái: “Một ít lương thực, rau quả với rượu>”
Chuyện làm ăn tốt như vậy chắc chắn sẽ có người học tập bắt chướ.
Không có lý gì mà chỉ mình tên Mặt Quỷ nhà ngươi kinh doanh buôn bán ở đây được, chúng ta lại không được.
Có điều cứ như vậy, việc buôn bán tiếp theo cũng khó lòng thực hiện.
Mặc dù đã qua một tháng, trong cốc giờ cũng chỉ lên thành sáu bảy trăm người. Trong đó có một phần ba không có tiền hoặc không nỡ tiêu tiền, một phần tư không ỷ lại cửa hàng của Tô Trầm, chỉ có không tới một nửa số người dùng tiền ở chỗ Tô Trầm. Cho dù trong số những kẻ tiêu tiền này, phần lớn cũng nhịn ăn nhịn mặc, cố gắng tiết kiệm chi tiêu. Không phải ai cũng phàm ăn như ld.
Ít người như vậy cũng tức là không làm ăn được bao nhiêu, thứ tạo nên lợi nhuận của Tô Trầm là lũng đoạn, là giá cao.
Nhưng sau khi kinh doanh một tháng, việc buôn bán của Tô Trầm thật ra đã bắt đầu suy giảm, rất nhiều thương phẩm như chăn đệm vân vân đều là đầu tư một lần, mua rồi không cần mua lại. Thiếu hụt khách hàng mới, số vụ mua bán đương nhiên sẽ giảm xuống. Giờ đã có người cạnh tranh mới,ưu thế lũng đoạn cũng không còn, lợi nhuận chắc chắn sẽ giảm sút.
Từ đó có thể suy ra, thời gian tiếp đó sẽ không còn được như lúc trước.
“Ông chủ.” Lý Thứ nhìn Tô Trầm, ánh mắt đã đầy lo âu.
Thật ra Tô Trầm chẳng mấy để tâm tới chuyện này, cậu vốn không phải người theo đuổi tiền tài, mở cửa hàng làm ăn buôn bán ở đây chẳng qua chỉ vì không muốn làm lỡ thời gian tu luyện -- Vận chuyển hàng hóa hàng ngày chính là cơ hội tốt cho cậu tu hành.
Nếu không còn cơ hội kiếm tiền thì cứ để không còn thôi.
Đầu cơ kiếm lợi như vậy vốn không phải cách lâu dài.
Nhưng chứng kiến ánh mắt chờ mong của Lý Thứ, Tô Trầm vẫn do dự một hồi.
Bất kể ra sao, bản thân còn phải ở lại trong Thâm Hồng sơn mạch một tháng, từ bỏ như vậy có phải quá sớm không? Tô Trầm nghĩ.
Suy nghĩ một chút, Tô Trầm nói: “Việc này phải bàn cùng Hắc Thủ.”
Chuyện làm ăn chung quy vẫn phải dựa vào bàn luận, mà Tô Trầm xuất thân từ gia tộc kinh doanh thương mại, cũng coi như có chút hiểu biết về mặt này.
“Bàn thế nào đây?” Lý Thứ hỏi: “Tên Hắc Thủ này không dễ nói chuyện, nếu ngài tới cửa chỉ sợ hắn cho rằng chúng ta cầu xin hắn, chắc chắn sẽ giở công phu sư tử ngoạm.”
“Vậy để hắn tới tìm chúng ta.” Tô Trầm nhìn về phía Cương Nham còn đang đứng ngây ra tại chỗ: “Chẳng pahri tên Cương Nham này không có tiền trả ư? Vậy giữ lại làm công trả nợ đi.”