Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 60: Đàm phán

Chương 60: Đàm phán

Dịch bởi Athox.

Bóng đêm giáng lâm, đèn hoa mới thắp.

Một loạt đèn lồng đỏ treo cao trước cửa quán rượu Trích Tinh, báo hiệu thời khắc mỹ hảo nhất trong ngày đang tới.

Nương theo khách uống rượu dồn dập bước vào, quán rượu Trích Tinh nhanh chóng náo nhiệt lên.

Cũng như ngày thường, mỗi ngày vào lúc này chỉ cần không phải đang rèn luyện trong rừng rậm, Tô Trầm đều sẽ tự tìm một góc yên tĩnh uống trà, lặng lẽ quan sát từng cảnh tượng tửu sắc mơ ly trong quán rượu. Người không biết còn tưởng cậu siêu thoát nhân thế, rời khỏi phàm trần, lạnh lùng quan thế, thật ra Tô Trầm chỉ không ngừng dùng Tinh Thần Chi Nhãn tôi luyện đôi mắt mình.

Đúng, sau hơn ba tháng thực lực, Tinh Thần Chi Nhãn của Tô Trầm dần dần thành thục, đồng thời cậu cũng phát hiện bản thân đôi mắt mình không thể tăng cường uy lực của Tinh Thần Chi Nhãn, nhưng ngược lại Tinh Thần Chi Nhãn có thể tăng cường tốc độ tiến hóa của hai mắt mình.

Điều này cũng vô tình khiến Tô Trầm kiểm chứng được một suy đoán của bản thân - - kích thích về phương diện tinh thần có thể tăng tốc độ tiến hóa của hai mắt.

Lần đầu cậu thấy ánh sáng là… là khi chiến đấu cùng Lâm Gaiỉ lại đột nhiên khôi phục, khi chiến đấu cùng Bích Mục Nộ Viên lần đầu chứng kiến điểm sáng Nguyên năng. Hầu như mỗi lần hai mắt xuất hiện biến hóa quan trọng đều là do kích thích tinh thần mãnh liệt.

Chuyện này khiến Tô Trầm suy đoán, tinh thần bắt nguồn từ đại não, mà hai mắt chính là cửa sổ của đại não, chính vì thế hai thứ này có liên quan nhất định. Mà kích thích phương diện tinh thần có tác dụng tích cực trong việc thúc đẩy hai mắt Tô Trầm tiến hóa.

Việc vận dụng Tinh Thần Chi Nhãn đã chứng thực điểm này, không ngừng sử dụng Nguyên kỹ tinh thần khiến ánh mắt Tô Trầm nhanh chóng tăng trưởng. Tuy còn chưa trực tiếp xuất hiện công năng mới như những lần kích thích mạnh trước đây nhưng cũng khiến Tô Trầm quan sát rõ ràng đường vận hành Nguyên năng trong cơ thể người.

Đúng, cũng như lần đầu Tô Trầm nhìn Khinh La, cậu có thể nhìn thấy một số khí lưu đặc thù lưu chuyển trong cơ thể, hơn nữa còn rõ ràng ổn định hơn lúc đó. Bởi bọn chúng chỉ xuất hiện trên người Nguyên Khí Sĩ, Tô Trầm không cần suy nghĩ cũng biết là Nguyên lực.

Chỉ có điều chức năng này sẽ mang tới lợi ích gì cho mình? Tô Trầm còn chưa tìm hiểu được, hơn nữa đôi mắt cậu cũng không cách nào nhìn xuyên quần áo, cũng tức là không thể thấy hoàn toàn.

Có điều Tô Trầm không vội, chỉ cần có hiệu quả là được, chắc chắn sẽ có ngày khai phá ra công dụng mới.

Con chuột núi trong góc đã bị Tô Trầm dùng Tinh Thần Chi Nhãn bắn mười một lần, con chuột nhỏ đáng thương như bị ma pháp đông cứng, chạy được ba bước lại đờ ra một cái. Khi đòn Tinh Thần Chi Nhãn thứ mười hai đánh trúng người, con chuột núi này rốt cuộc không chịu nổi, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, chết đi.

Tinh thần trùng kích nhiều lần tạo thành thương tổn nặng nề đối với não bộ của nó, khiến một Nguyên kỹ vốn không mang tính công kích cũng biến thành trí mạng.

Có thể thấy rất nhiều thứ không chỉ đơn giản như định nghĩa chú giải, cũng không hải tuyệt đối. Nhìn thi thể ocn chuột núi, Tô Trầm lặng lẽ tự nhủ.

Phóng thích mười hai lần Tinh Thần Chi Nhãn khiến bản thân Tô Trầm cũng cảm thấy mệt mỏi, cậu nhắm mắt lại, đự định nghỉ ngơi một lúc.

“Tên Mặt Quỷ.”

Đúng lúc này, giọng nói hùng hậu của Hắc Thủ vang lên sau lưng Tô Trầm.

Hắc Thủ là một gã dáng người khô quắt, vừa đen vừa gầy, bề ngoài xấu xí, nhưng không ai bởi vậy mà coi thường hắn.

Đây là một kẻ hung tàn khát máu, chỉ riêng thời gian trong Phỉ Thúy Cốc này dưới tay hắn đã có ít nhất sáu cái mạng trở lên, trong đó bao gồm hai Nguyên Khí Sĩ.

Tính cách hẹp hòi, động chút là giết người, đây là mô tả thích hợp nhất về Hắc Thủ, cũng là căn nguyên biệt danh của hắn.

Tô Trầm không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Hắc Thủ tới ngồi cạnh cậu.

Hắc Thủ nhìn chằm chằm vào sau đầu Tô Trầm, đại khai đang tính toán xem nếu mình đột nhiên ra tay liệu nắm chắc được bao nhiêu phần sẽ giết được kẻ này, hay sau khi giết chết sẽ có hậu quả gì.

Ngẫm nghĩ một hồi xem ra đành từ bỏ, ngồi xuống cạnh Tô Trầm nói: “Tên Mặt Quỷ nhà ngươi thật không nghĩa khí.”

“Nói vậy là sao?” Tô Trầm nghiêng đầu nhìn hắn, dưới lớp mặt nạ đôi mắt đen lóng lánh ánh sáng lạnh lẽo.

Hắc Thủ ‘hừ’ một tiếng: “Cương Nham là chó ta thả ra ngoài, vốn định dạy bảo vài ngày rồi thu lại, không ngờ chỉ không để ý đôi chút đã bị ngươi dắt đi. Chuyện này dù sao ngươi cũng phải có lời với ta chứ?”

“Mấy ngày rồi thu lại?” Tô Trầm bật cười: “Thu cái gì? Một bộ thi thể à?”

“Cho dù là thi thể cũng là của ta!” Hắc Thủ cắn răng nói.

Tô Trầm nghiêng người, dí sát vào Hắc Thủ: “Muốn Cương Nham à? Được, trả hết tiền hắn ăn uống ở đây, ngươi có thể mang về.”

“Bao nhiêu?”

“Một ngàn hai trăm Nguyên thạch hạ phẩm.”

“Mẹ kiếp ngươi nói cái gì?” Giọng nói Hắc Thủ đột nhiên rướn cao, khiến không ít người xung quanh chú ý tới nhìn sang theo tiếng. Lúc này mới ngồi lại trừng mắt nhìn Tô Trầm.

“Hắn ăn hôm qua.” Tô Trầm trả lời: “Còn nhớ chuyện Lang Đao không? Ta đã nói rồi, nợ tiền chỗ ta, một đêm nhân trăm lần.”

Hai mắt Hắc Thủ híp lại: “Ngươi đang dọa ta?”

Tô Trầm lắc đầu: “Ta chưa từng dọa bất cứ ai, ta chỉ nói thật cho ngươi mà thôi. Trả hết nợ nần, ngươi có thể lập tức dẫn người về, hoặc là để hắn ở lại chỗ ta làm việc, tới lúc nào trả hết nợ thì thôi.”

“Không có lựa chọn thứ ba?”

Tô Trầm nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Có chứ, đóng cửa hàng ngươi đang định khai trương lại, ta sẽ trả người lại cho ngươi.”

Hắc Thủ sửng sốt, lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Hóa ra ngươi chờ ta ở đây. Ta đang bảo sao tiểu tử nhà ngươi đột nhiên không chịu nể mặt như vậy, giam người của ta lại, hóa ra ngươi đang chờ những lời này đúng không?”

Tô Trầm không trả lời trực tiếp chỉ nói: “Người ở Phỉ Thúy Cốc không đủ, nuôi một nhà thì thừa, nuôi hai nhà thì ít, nếu lại còn cạnh tranh giữa hai bên, vậy những tháng ngày tới sẽ thành khó nhọc rồi.”

“Cái này ta chẳng quản nổi, dẫu sao ngươi mở được thì ông đây cũng mở được. Ngươi có giỏi thì ngăn ta thử xem.” Hắc Thủ cười lạnh: “Đừng tưởng ngươi giết Lang Đao Bạch Phàm thì ông đây sợ ngươi.”

Tô Trầm thở dài: “Ta cũng không muốn nghênh ngang hoành hành gì ửo Phỉ Thúy Cốc, ta chỉ muốn kiếm tiền phát tài mà thôi. Hay nên nói mỗi kẻ tiến vào Phỉ Thúy Cốc này đều có ý tưởng giống nhau, chỉ là có người thành công, có kẻ thất bại mà thôi. Hắc Thủ ngươi muốn tranh chuyện làm ăn với ta, ta không ngăn ngươi được. Ta không phải Lang Đao, không ngu như hắn, nhưng chí ít ta có thể hạ giá toàn diện trong ngày ngươi khai trương, hạ thấp tất cả mọi mặt hàng xuống thấp nhất.”

Hắc Thụ biến sắc: “Ngươi sẽ không làm vậy, chuyện này chẳng ích lợi gì cho ngươi.”

“Sao lại không?” Tô Trầm hỏi ngược lại: “Ta tính cho ngươi nhé. Tháng trước tiền lãi của cửa hàng là gần.một vạn Nguyên thạch, nhưng ngươi cũng biết mà, có rất nhiều hàng mọi người mua xong không mua nữa, vì vậy sau đó lời lãi ít nhất phải hạ xuống ba phần trở lên. Nói cách khác cho dù không ai cạnh tranh ta cũng chỉ kiếm lời được khoảng sáu đến bảy ngàn Nguyên thạch. Nếu lúc này lại xuất hiện một đối thủ cạnh tranh, xoạt, mua mua bán bán bay mất một nửa, cũng là khoảng ba ngàn. Đây đã là trong tình huống không cạnh tranh giá rồi. Nhưng chuyện như vậy chẳng lẽ không xảy ra?”

Hắc Thủ không nói gì.

Đương nhiên không thể không xảy ra, trên thực tế Hắc Thủ đã sớm tính toán, đợi đến lúc cửa hàng khai trương hắn sẽ đứa giá thấp hơn bên Tô Trầm một thành để thu hút khách hàng.

Nhưng rõ ràng Tô Trầm không định ngồi chờ chết.

Chỉ có điều hắn không ngờ Tô Trầm lại trả đũa mãnh liệt như vậy, hắn còn chưa khai trương, Tô Trầm đã tính trực tiếp hạ giá triệt để.

Tô Trầm lại nói: “Nói cách khác, trong một tháng tới ta có thể kiếm được hai ngàn Nguyên thạch đã là may mắn lắm rồi. Ngươi cảm thấy ta còn quan tâm chút tiền ấy sao? Nếu ngươi gặp chuyện như vậy, ngươi sẽ làm thế nào?”

Hắc Thủ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có liều mạng không kiếm được lời lãi gì cũng phải dạy cho đối thủ một bài học.”

Về bản chất, người tu võ không phải kẻ làm ăn.

Bọn họ có huyết tính, cũng có tính nóng.

Nếu là chuyện lớn có lẽ còn nhịn được.

Việc nhỏ thường tùy theo tính tình.

Có người khiến mình không cách nào an tâm kiếm tiền, vậy thẳng thắn không kiếm nữa. Chuyện như vậy Tô Trầm làm được, Hoang thú cũng làm được.

Tô Trầm cười: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ vậy.”

Hoang thú hừ một tiếng: “Nhưng ngươi đừng hòng dùng mấy lời nói xuống đó ép ta từ bỏ. Cùng lắm mọi người nhất phách lưỡng tán, ai cũng đừng hòng ăn được.”

“Cũng có thể mỗi bên lui lại một bước, cùng nha phát tài.” Tô Trầm trả lời: “Ngươi xem thế này thì sao? Cửa hàng ngươi tạm hoãn khai trương một tháng, một tháng sau việc buôn bán của ta trực tiếp cho ngươi, ta từ bỏ hết.”

“Không được!” Hắc Thủ kiên quyết từ chối: “Ngươi hẳn cũng biết, gần đây càng ngày càng khó kiếm Tinh Ngân, rõ ràng lượng còn lại đã không nhiều lắm, có người đoán chừng nhiều nhất chỉ đào được năm mươi ngày nữa.”

“Vậy thì mỗi người hai lăm ngày.”

“Vậy ta quá thiệt thòi, Tinh Ngân càng lúc càng ít, tiền trong tay mọi người cũng càng ngày càng thiếu, sẽ càng hạn chế mua đồ. Hơn nữa ai mà biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì, vạn nhất có thêm người cạnh tranh cùng ta thì sao?”

“À, cũng đúng.” Tô Trầm suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ta lui thêm bước nữa, hai mươi hai ngày.”

“Nhiều nhất mười lăm ngày, hàng của ta đã đến, vốn định khai trương ngay ngày mai rồi. Ta cho ngươi tối đa mười lăm ngày, có vài thứ không thể để lâu được.”

“Ta có thể lấy hàng của ngươi, hai mươi ngày, đây đã là giới hạn rồi, ngươi cũng nhiều hơn ta mười ngày rồi.”

“Mười tám ngày! Đây là giới hạn của ta.”

“Vậy Cương Nham kia là của ta.”

“Được!”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch