Đàm phán thành công cùng Hắc Thủ, thực tế là theo một mức độ nào đó hai người thỏa thuận đạt thành gần như liên minh, cũng khiến cho những ngày kế tiếp không còn phiền phức gì mới.
Sau mười tám ngày, Tô Trầm đúng hẹn chuyển nhượng của hàng của mình, từ đó trở đi chuyện làm ăn trong cửa hàng không liên quan gì tới cậu. Trước khi đi Tô Trầm thoáng đề cao giá thu mua Tinh Ngân, cầm phần lớn Nguyên thạch trong tay đổi thành Tinh Ngân. Điều này khiến Hắc Thủ khá bất mãn, dẫu sao việc này cũng sẽ ảnh hưởng tới việc kinh doanh sau này của hắn.
Tô Trầm cũng không quá tham lam, đưa chiếc nhẫn chứa đồ của tnk cho Hoang thú. Hắc Thủ đang cần một cái nhẫn để chuyển hàng, Tô Trầm tặng quà vừa thích hợp, hắn cũng nhận lấy.
Ngày chuyển nhượng, Lý Thứ hỏi Tô Trầm: “Ông chủ, tiếp theo đi đâu?”
Tô Trầm trả lời: “Ta còn phải ở lại Thâm Hồng sơn mạch mười lăm ngày, kế hoạch định ra lúc trước đã hoành thành cơ bản. Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chẳng bằng tới hầm mỏ thử vận may xem.
Lý Thứ nói: “Lý Thứ muốn đi cùng ông chủ.”
“Ồ?” Tô Trầm nhìn hắn: “Ngươi muốn chính thức theo ta?”
Lý Thứ gật đầu khẳng định.
“Trong nhà ngươi còn ai không?”
Gương mặt Lý Thứ hiện vẻ sầu khổ: “Tiểu nhân đã không còn người nhà. Nếu còn đã không bỏ tất cả tới Phỉ Thúy Cốc này mạo hiểm.”
“Vậy à…” Tô Trầm suy nghĩ một chút.
Trải qua gần hai tháng tiếp xúc, Tô Trầm cũng hiểu sơ về Lý Thứ, biết người này không chỉ hiểu biết chữ nghĩa, càng hiếm có hơn là khá có ánh mắt, đầu óc linh hoạt, chỉ có điều kế vặt hơi nhiều, không hẳn đáng tin cậy. Thế nhưng Tô Trầm cũng biết, hễ là người có bản lãnh đều có tâm tư riêng. Chỉ cần khống chế được sẽ không có vấn đề.
Hiện giờ thủ hạ chân chính của Tô Trầm chỉ có Minh Thư cùng Chu Hoành, có điều hai người kia mặc dù trung thành nhưng năng lực chỉ bình thường.
Có lúc dùng người không thể chỉ nhìn trung thành, thậm chí đối với những người có dã tâm năng lực thậm chí còn quan trọng hơn trung thành. Bởi vì chủ nhân có năng lực sẽ tin tưởng rằng bất kể thuộc hạ có bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu chiêu trò, bao nhiêu thủ đoạn, đều không thể bay khỏi lòng bàn tay mình. Bọn họ không sợ thủ hạ có bản lĩnh, chỉ sợ thủ hạ không có bản lĩnh.
Tô Trầm chính là người như vậy.
Cậu dùng Lý Thứ này rất thuận tay, nếu đối phương đã nguyện theo bản thân, Tô Trầm cũng có lòng thu nhận.
Chỉ có điều, nếu vậy ắt phải dẫn hắn vào Tô phủ, lộ ra bản thân là Tô Trầm. Mà chuyện Tô Trầm không phải người mù cũng sẽ khiến hắn biết.
Mà thôi, mà thôi, chuyện bản thân đã nhìn lại được dẫu sao cũng không thể giấu diếm mãi, chẳng bằng để Lý Thứ này trở thành người thứ hai biết được chân tướng.
Nghĩ tới đây, Tô Trầm nói: “Ngày mai người của Hắc Thủ sẽ tới lấy hàng, ta sẽ có lời cùng Hắc Thủ để người của hắn bảo vệ ngươi rời khỏi Thâm Hồng. Sau khi ra khỏi Thâm Hồng, ngươi tới Ngọc Chân các thành Lâm Bắc tìm một người tên là Đường Chân, nói cho hắn chuyện bên này, hắn sẽ an bài mọi việc hco ngươi.”
“Tiểu nhân hiểu rồi.” Lý Thứ trả lời.
Tô Trầm không nói kỹ lưỡng hơn, với sự lão luyện của Đường Chân cùng sự khôn khéo của Lý Thứ, tin rằng có vài lời không cần cậu phải nói ra.
An bài cho Lý Thứ xong, lúc này Tô Trầm mới dẫn Cương Nham đi về phía hầm mỏ - - giờ cậu đã là chủ nhân của Cương Nham.
Phỉ Thúy Cốc từng cực kỳ mỹ lệ, giờ khắp nơi đều là hầm với hố.
Đâu đâu cũng có đá vụn, xỉ quặng, khiến cho một nơi sơn thanh thủy tú cảnh sắc tươi đẹp giờ thành một khu hầm mỏ dơ bẩn hỗn loạn.
Giữa khu hầm mỏ này, những nơi quặng tốt đều đã bị Nguyên Khí Sĩ mạnh nhất trong cốc chiếm giữ, cho dù là cỡ trung cũng bị đám võ giả ôm lấy. Tuy thực lực bọn họ không đủ, nhưng túm năm tụm ba, tự dựng thành liên minh, kết hợp với nhau để tự về. Chỉ có những nơi đá quặng kém nhất mới bỏ không, do những kẻ yếu kém nhất lục lọi tới lui.
Tô Trầm đi tới một chỗ trong đó.
Đây là một hầm mỏ đã bỏ hoang ở phía nam sơn cốc, tên là Nam Cố số 14. Hầm mỏ Nam Cốc số 14 khi còn cực thịnh từng tìm được tới hơn một ngàn cân Tinh Ngân thạch, lúc đó có ít nhất bốn nhóm nhân mã chém giết xung quanh nó. Có điều sau khi khai thác ào ạt, đá quặng ở đây cũng từ từ khô cạn, nơi này cũn bị từ bỏ, trở thành một hầm mỏ bỏ hoang.
Hiện giờ ngoại trừ một số thợ mỏ lang thang còn muốn tới đây lượn một vòng xem có may mắn kiếm được chút Tinh Ngân vụn vặt nào không, nơi này đã không còn bóng dáng người.
Tô Trầm lựa chọn tới đây là do lần này đúng là cậu đang tìm vận may.
Những hầm mỏ khác đều đã bị chiếm giữ, địa bàn trong khu mỏ này đã được phân chia rõ ràng, đi tới đâu cũng sẽ bị nghi có ý khiêu khích. Đã khiêu khích gây chuyện phải tự biết sẽ rất có thể sẽ bị thanh trừ, lúc trước Lang Đao bị giết mà không khiến mọi người phản đối không chỉ vì Tô Trầm có đủ thực lực mà còn vì Tô Trầm tự vệ phản kích - - Trong thế giới này, đấm thì đấm, nói lý vẫn phải nói lý.
Không muốn sinh sự, vậy chỉ có thể tìm mấy hầm mỏ loại kém, vì vậy Tô Trầm thẳng thắn lựa chọn vùng đất từng huy hoàng nhất thời này, xem xem có gặp may không.
Tiến vào hầm mỏ, trước mắt là một màu đen u ám, như trở lại những ngày tháng mù lòa khi xưa.
Thân là người từng mù ba năm, Tô Trầm không hề có cảm giác không thích ứng nào với bóng tối như vậy, ngược lại thấy như cá gặp nước. Cậu nhẹ nhàng đi trong hầm mỏ tăm tối, thậm chí chẳng cần thắp đèn, khiến cho Cương Nham chậm rãi lần mò phía sau, thi thoảng lại vấp một cái ngã nhào.
Sau khi đi qua hai đoạn đường hầm, Tô Trầm dừng lại trước một vách núi nói: “Ở đây đi.”
“Vâng.” Cương Nham đã múa cây cuốc chế từ tinh cương của mình, bắt đầu đào bới.
Rốt cuộc vẫn là Nham tộc, xét riêng sức mạnh Cương Nham có lẽ còn khỏe hơn Tô Trầm hiện tại. Mỗi lần cuốc xuống đều khiến đá núi tróc ra từng mảng, hiệu suất cao hơn thợ mỏ bình thường không biết bao nhiêu lần.
Từng tảng nham thạch tróc ra, Tô Trầm tiến tới kiểm tra. Phương pháp kiểm tra quặng Tinh Ngân rất đơn giản, viên nào phát ra ánh sáng màu bạc trong bóng tối chính là quặng Tinh Ngân. Mang ra ngoài tinh luyện có thể thu được bao nhiêu Tinh Ngân phải xem ý trời. Tô Trầm gõ vỡ từng viên đá, đáng tiếc không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Sau khi đào hơn một canh giờ, Tô Trầm rốt cuộc cũng thu được viên quặng Tinh Ngân đầu tiên.
Đó là một viên khoáng thạch to bằng nắm tay, bên trên lộ ra từng điểm sáng, tỏa ra bất đồng, rõ ràng hàm lượng bên trong cũng không cao, ước chừng tinh luyện cũng không được mấy Tinh Ngân.
“Quả nhiền là hầm mỏ cằn cỗi tới không thể cằn cỗi hơn.” Tô Trầm cười khổ: “Xem ra chỗ này không có giá trị gì rồi, chúng ta sang nơi khác xem xem.”
Dẫn theo Cương Nham, Tô Trầm cứ thế nhàn nhã lang thang không mục đích trong hầm mỏ.
Một ngày sau, Tô Trầm lấy hết quặng Tinh Ngân ra tinh luyện, kết quả chỉ được một hai lượng Tinh Ngân, đây đã là nhờ gã to con Cương Nham một người làm bằng ba người.
Tuy rất ít, nhưng Tô Trầm không để ý.
Cậu tới vốn định xem vận may, thời gian cũng rảnh, kiếm được gì thì được đó, kết quả ra sao cũng có thể tiếp nhận.
Vì vậy những ngày sau cậu dẫn Cương Nham đi loanh quanh khắp hầm mỏ, hết đào đông lại đào tây,, tuy không máy thu hoạch nhưng lại cực kỳ tự tại.
Đương nhiên hai chữ ‘tự tại’ được xây dựng trên cơ sở mọi việc khổ cực đều do Cương Nham làm. Tô đại thiếu gia cậu chỉ cần nhìn tảng đá, thời gian còn lại là tu luyện chút Nguyên kỹ. Nếu thật sự để cậu tự mình ra tay đào mỏ, vậy mấy chữ ‘tiêu dao tự tại’ đã không dùng nổi.
Ngày hôm nay, Tô Trầm lại dẫn Cương Nham đi đào mỏ.
Cương Nham nhắm thẳng vách núi ra sức đào, sức mạnh của gã rất lớn, mỗi lần đào đều kéo ra mảng lớn đất đá.
Đang đào lại đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm vang vọng, bụi đất bốc lên khắp nơi.
Sau khi tro bụi tản đi, Tô Trầm cùng Cương Nham chứng kiến trước mặt xuất hiện một khu đất trống rộng rãi.
Một cuốc này của Cương Nham không ngờ đào ra một khu vực khác.