Sau khi thu phục Thực Kim Trùng, Cương Nham thu nó vào túi đựng trùng - - Tô Trầm thẳng thắn đưa cả túi đựng trùng cho gã.
Hai người thu dọn đồ đạc, rồi mới rời khỏi hầm mỏ.
So với mười ngày trước, người trong Phỉ Thúy Cốc rõ ràng đã ít đi rất nhiều.
Nơi này càng lúc càng ít quặng Tinh Ngân, rất nhiều người không kiếm được gì, chỉ có thể thất vọng quay về.
Việc làm ăn tại cửa hàng của Hắc Thủ cũngc àng lúc càng kém, khiến hắn tuyệt vọng nhất là lại có thêm một đối thủ cạnh tranh mới, mà cửa hàng mới được xây dựng ngay ở chỗ hắn từng định xây. Cũng bởi vậy người hai nhá ngứa mắt lẫn nhau, tính ra sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến.
Tô Trầm dẫn theo Cương Nham lặng lẽ rời khỏi, lại bước vào khu rừng, lên đường về nhà.
Còn tới bốn ngày, vì vậy Tô Trầm cũng không vội, dọc đường thả chậm cước bộ, cố gắng chủ động tìm kiếm Hung thú.
Trước đây một mình cậu còn tùy ý đi lại tại đây, giờ có thêm Cương Nham, lại có cả Thực Kim Trùng, càng không việc gì phải sợ - - tuy Thực Kim Trùng quả thật rất không đnág tin cậy.
Nơi này cũng khá sâu nên chưa đi được bao lâu bọn họ đã gặp một con Hung thú hạ phẩm.
Hai người hợp lực, thoải mái giải quyết.
Cương Nham đang muốn tiến tới lột da thú, Tô Trầm lại cản gã lại rồi nói: “Làm theo lời ta, giơ ngón tay ra, để ở chỗ này, hạ xuống thấp chút nữa. Đúng rồi, được rồi, đừng cử động. Vận chuyển Tiễn Oa Hấp Nạp Thuật, tập trung tất cả chú ý vào điểm này, tưởng tượng mình chỉ hô hấp ở đây. Thu vào… Thu vào… Lại thu vào!”
Trong tầm mắt của cậu, một điểm sáng Nguyên năng rốt cuộc chậm rãi tiến vào cơ thể Cương Nham.
Đây chính là phương pháp giúp Cương Nham tăng cường tốc độ thực lực mà Tô Trầm nói. Nguyên Năng Chi Nhãn của cậu có thể giúp bản thân nhìn thấy Nguyên năng, đương nhiên cũng có hể giúp người khác.
Sau hơn mười ngày dạy dỗ, Cương Nham đã khá thuần thục Tiễn Oa Hấp Nạp Thuật. Có điều tốc độ hấp thu điểm sáng Nguyên năng của gã chỉ bằng một nửa Tô Trầm.
Tô Trầm biết điều này do thể chất Nham tộc trời sinh thiếu mẫn cảm đối với Nguyên năng, năng lực vận dụng cũng kém. Theo tình hình trước mặt, chênh lệch thực tế là chỉ bằng nửa Nhân tộc.
Sức lĩnh ngộ chỉ có nửa Nhân tộc, cảm ứng và hấp thu Nguyên năng cũng chỉ bằng nửa Nhân tộc, chẳng trách Nham tộc tu luyện khó khăn như vậy.
Có điều Tô Trầm cũng không hề từ bỏ mà tiếp tục chỉ điểm Cương Nham tu hành, đồng thời bản thân cũng không quên thu nhận Nguyên năng.
Do phải phân tâm chỉ điểm Cương Nham, hiệu suất của bản thân Tô Trầm bị chậm lại một chút, hấp thu ít hơn bình thường hai viên, có điều đây chỉ là tạm thời.
Những ngày sau đó, mỗi khi giết chết một con huyết thống, Tô Trầm đều sẽ chỉ điểm Cương Nham hấp thu. Cương Nham tuy khả năng lĩnh ngộ hơi kém nhưng không phải kẻ ngu, nhanh chóng phối hợp được với Tô Trầm. Tới sau này chỉ cần Tô Trầm chỉ về phía nào, Cương Nham sẽ lập tức vươn tay ra chỉ theo, tuy không nhìn thấy nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa theo chỉ điểm của Tô Trầm hấp thu và tu luyện.
Lợi ích tới rất rõ ràng, cho dù ngu ngốc đến mấy Cương Nham cũng phát hiện tu vi bản thân tăng cường - - Gã vốn là luyện thể thất trọng, giờ đã là bát trọng.
Chuyện này khiến Cương Nham vui mừng khôn xiết.
“Đây là một bí mật, chỉ hai chúng ta được biết, hiểu chứ?” Tô Trầm nói cho gã.
Cương Nham gật đầu nghiêm nghị: “Cho dù chết Cương Nham cũng sẽ không nói ra.”
“Rất tốt.” Tô Trầm vỗ vỗ lên ngực gã.
Chỉ có thể đến đây.
Bốn ngày sau, Tô Trầm dẫn theo Cương Nham, rốt cuộc cũng ra khỏi Thâm Hồng sơn mạch.
Lần này cậu không về trễ.
Hai hạ phân phụ trách tiếp ứng của Tô gia chứng kiến Tô Trầm cùng gã to con phía sau đi ra, cùng kinh ngạc sững sờ.
Một thiếu gia đui mù, hai lần tiến vào Thâm Hồng sơn mạch, lại hai lần sống sót đi ra, làm sao bảo họ không khiếp sợ cho được?
Tô Trầm cũng chẳng buồn để ý tới bọn họ, trước khi ra đã nói trước cho Cương Nham về thân phận cùng đôi mắt mình, vì vậy không cần nhắc nhở gì, tự lên xe ngựa đan chờ ở đó. Chỉ có điều lúc Cương Nham lên xe, xe ngựa lắc mạnh một cái, bốn con Đại Giác Mã kéo mãi không được, phu xe quất mấ roi mới khiến xe ngựa chạy được. Hai tên hạ nhân thấy vậy cùng líu lưỡi, thầm nghĩ người này thật quá khôi ngô, chắc hẳn tứ thiếu gia phải dựa vào gã mới có thể may mắn sống sót ra khỏi Thâm Hồng sơn mạch lần này.
Tuy Tô Trầm không giải thích điều gì, thế nhưng mọi người luôn tự tìm đáp án mà mình muốn tin tưởng nhất.
Xe ngựa trước tiên dừng ở Ngọc Chân các. Đến nơi lập tức gặp Lý Thứ đang nói gì đó với Đường Chân. Thấy Tô Trầm đi tới đầu tiên hắn sửng sốt một hồi, lại nhìn sang Cương Nham, lập tức hiểu ra điều gì, vội vàng tiến tới nâng nói: “Thiếu gia cẩn thận dưới chân, ngài nhìn đường không tiện, để tiểu nhân đỡ thiếu gia.”
Không thể không thừa nhận, luận cơ trí ứng biến, Cương Nham có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Lý Thứ.
Mặc cho Lý Thứ dắt mình vào nội đường, Đường Chân đuổi người làm đi, ba người lúc này mới ngồi xuống. Chỉ có Cương Nham đứng yên không ngồi sau lưng Tô Trầm.
Đường Chân từng nghe Lý Thứ nhắc tới Cương Nham, giờ khắc này cũng không lấy làm lạ.
Bốn người hàn huyên trong chốc lát, kể sơ qua chuyện mấy ngày vừa rồi, tìm hiểu tình hình.
Hóa ra sau khi Lý Thứ tới Ngọc Chân các, Đường Chân trò chuyện cùng hắn một hồi, phát hiện người này đầu óc linh hoạt, học tập nhanh chóng, vì vậy hiện giờ đã bắt đầu dạy hắn một số tri thức liên quan tới phương diện giám định đồ cổ. Từ chỗ Lý Thứ, Đường Chân cũng biết thành tựu trong cốc của Tô Trầm, cực kỳ tán thưởng năng lực làm ăn của Tô Trầm.
Bên này Tô Trầm cũng kể lại chuyện mình gặp sau khi vào hầm mỏ cho hai người. Nghe được Tô Trầm còn trải qua hành trình như vậy, cả Đường Chân cùng Lý Thứ đều khiếp sợ.
Sau khi biết chuyện Tô Trầm kiếm được cuộn sách da dê Áo thuật thượng cổ, Đường Chân vội vàng đòi xem, cầm trên tay lập tức kích động nói: “Sách quý thượng cổ! Đây là sách quý thời thượng cổ! Thật không ngờ đồ vật mấy ngàn năm trước vẫn có thể bảo lưu hoàn chỉnh tới hiện tại. Đế quốc Áo Thế quả thật bất phàm. Đây là một món đồ cổ cực kỳ quý hiếm!”
Nếu không phải nó còn giá trị sử dụng, sợ rằng Đường Chân đã lập tức thu vào Ngọc Chân các.
Còn về việc phiên dịch văn tự Áo tộc, Đường Chân biểu thị chuyện tu hành sai một ly đi nghìn dặm, phải bảo đảm chính xác không hề sai sót, hắn cũng cần phải tra cứu lại tư liệu, xác minh kỹ càng. Tô Trầm cũng không ý kiến gì về thái độ cẩn thận này của Đường Chân: “Do một số nguyên nhân, sau này có thể ta sẽ còn nhận được một số Áo thuật thượng cổ, vì vậy khi nhàn hạ sẽ tiếp tục theo đại chưởng quỹ học tập văn tự Áo tộc. Có điều việc này cứ để từ từ, việc gấp trước mắt là cái này.”
Nói xong lấy Tinh Ngân Tinh Túy ra.
Nhìn thấy Tinh Ngân Tinh Túy, Đường Chân cùng Lý Thứ đồng thời kích động hẳn lên.
Chỉ riêng Tinh Ngân đã là kim loại cực kỳ đắt giá, còn Tinh Ngân Tinh Túy này thậm chí đã có thể gọi là bảo vật.
Tô Trầm lấy ra một khối lớn như vậy, nếu bán ra, tiền thu được mua vài con phố ở thành Lâm Bắc này cũng thừa sức.
Có điều Đường Chân cũng biết chí hướng của Tô Trầm, chỉ tiền của không đủ thỏa mãn, bèn nói: “Thiếu gia, có phải ngài định đổi chúng thành tài nguyên tu luyện không?”
Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái, Tô Trầm gật đầu nói: “Tiền rốt cuộc cũng phải đổi thành sức chiến đấu. Số tiền này một phần để mua kim loại, số còn lại đổi hết thành Nguyên thạch.”
“Không cần mua một số linh thảo cùng đan dược nâng cao tu vi à?” Đường Chân kinh ngạc.
Tô Trầm lại lắc đầu.
Có điểm sáng Nguyên năng, chỉ cần chiến đấu là có thể tăng cường, Tô Trầm cũng không có nhu cầu quá lớn về mặt linh thảo và đan dược gia tăng tu vi.
Nguyên thạch lại khác Nguyên thạch ngoại trừ là tiền còn có thể cung cấp Nguyên lực giúp Nguyên Sĩ khôi phục. Mà Nguyên lực chính là thứ cần nhất khi tu luyện Nguyên kỹ.
Muốn thật sự thuần thục một môn Nguyên kỹ phải không ngừng phóng thích và luyện tập, Nguyên lực chính là giới hạn hạn chế luyện tập. Một viên Nguyên thạch phải do một Nguyên Khí Sĩ Dẫn Khí sơ cấp truyền Nguyên lực cả ngày, nói cách khác trong đó ẩn chứa Nguyên lực một ngày của một Nguyên Sĩ Dẫn Khí sơ cấp.
Vì vậy dùng một viên Nguyên thạch tương đương với tiết kiệm thời gian một ngày. Lúc trước Tô Trầm tu luyện cũng tiêu hao một ít Nguyên thạch, chỉ tiếc là lúc đó tiền bạc quá ít, vì vậy chỉ dám tiêu xài giới hạn. Giờ cậu đã có tiền, đương nhiên phải khiến tiền phát huy tác dụng rồi.
Do có điểm sáng Nguyên năng, Tô Trầm đã quyết định sẽ đi theo con đường dùng tiền bạc tăng cường chiến lực, dùng chiến lực tăng cường tu vi.
Ngoài ra cậu còn muốn mua Nguyên kỹ, Nguyên khí, cũng cần tốn Nguyên thạch, vì vậy chỉ cần Nguyên thạch. Không chỉ bán Tinh Ngân Tinh Túy lấy tiền, ngay cả Tiên Tử Thảo có thể gia tăng tu vi cậu lấy được từ Lang Đao trước đó cũng định bán đi.
Về phần kim loại là để thí nghiệm Thực Kim Trùng, xem có phải nó có thể tinh luyện tất cả các loại kim loại ra tinh túy không.
Đường Chân nghe xong vuốt râu cau mày nói: “Nhiều Tinh Ngân Tinh Túy như vậy lại chỉ bán lấy Nguyên thạch, sợ rằng thành Lâm Bắc này chưa chắc đã nuốt được. Cho dù nuốt vào sợ rằng cũng ảnh hưởng lớn tới giá bán.”
Hàng nhiều đương nhiến khiến giá giảm, chuyện này cũng rất bình thường.
Tô Trầm hỏi: “Vậy ý của đại chưởng quỹ là…”
“Nếu muốn bán được giá cao còn phải tới Phi Tiên Phủ.”
Thành Lâm Bắc thuộc về quần thể Tam Sơn, mà Phi Tiên Phủ chính là nơi đứng đầu trong quần thể Tam Sơn này. Nếu nói thành Lâm Bắc là trẻ con nhà quê, vậy Phi Tiên Phủ chính là gia đình công tử phú quý ngoài thành thị, hai bên chênh lệch cực xa, hoàn toàn không cách nào đánh đồng.
Cũng chỉ ở đó mới có thể bán Tinh Ngân Tinh Túy của Tô Trầm được giá cao.
Tiếp đó, bốn người cùng bàn luận một số chuyện khác. Đương nhiên nói là bàn luận chủ yếu vẫn là Tô Trầm cùng Đường Chân quyết định. Lý Thứ là người mới gia nhập, tạm thời còn không có quyền quyết định, Cương Nham lại càng không nên nhắc tới, sức mạng của gã chỉ là nghe lời.
“Cứ quyết định như vậy đi, mấy ngày nữa ta sẽ đích thân tới Phi Tiên Phủ. Lý Thứ ngươi đi thăm dò tình hình nơi đó đi. Ta vừa trở về, còn phải về gặp mẫu thân, hôm nay cứ như vậy đã.” Tô Trầm đã đứng dậy nói.
Đường Chân cùng Lý Thứ tự mình tiễn Tô Trầm ra ngoài.
Mắt thấy Tô Trầm đi khỏi, Đường Chân chậm rãi nói: “Thiếu gia thật sự trưởng thành rồi.”
“Đúng vậy.” Lý Thứ thổn thức tiếp lời: “Ai mà ngờ được tên Mặt Quỷ tâm tư quỷ quyệt tính cách quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn lại là thiếu gia mù của Tô gia. Một thiếu niên chưa tròn mười sáu tuổi.”
Đường Chân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Qua năm nay sẽ chính thức tròn mười sáu tuổi.”
“Cũng sắp tới kỳ kiểm tra cuối ă của Tô gia rồi phải không?” Lý Thứ tiếp lời.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cùng lộ ý cười.
Nghe nói lần này, Tô Khắc Kỷ vì thắng lợi của con trai đã bỏ rất nhiều công sức bồi dưỡng, trả giá đánh đổi không ít.
Thật ra đến lúc này cho dù thắng cũng chẳng nghĩa lý gì mấy, dẫu sao đây là lần kiểm tra cuối cùng trước khi Tiềm Long Viện chiêu sinh. Chỉ có điều, với Tô Khắc Kỷ đây đã không còn là chuyện vì Thanh Mộc Chi Linh.
Tất cả là để trút giận.
Cho dù chỉ vì đánh bại Tô Trầm, vì giáo huấn Tô Trầm, vì trả thù những vết thương cậu gây cho Tô Khánh, Tô Khắc Kỷ hắn cũng phải thắng...