Trở lại Tô phủ, toàn bộ nhà họ Tô khó tránh khỏi một hồi kinh động.
Một người mù hai lần vào Thâm Hồng sơn mạch vẫn an toàn trở về, muốn không thành tin nóng cũng khó. Có điều lần này mọi người giống hai hạ nhân kia, khi chứng kiến Cương Nham đều tự phát cho rằng nhất định là Tô Trầm nhờ sự trợ giúp của Cương Nham mới thuận lợi vượt qua kỳ hạn trăm ngày Thâm Hồng và hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc.
Tên đường tới gặp mẫu thân, Tô Trầm tình cờ gặp Tô Khánh.
So với lúc trước hắn khá có tinh thần, khí thế trên người cũng có tăng cường, xem ra đã đạt tới Đoán Thể đỉnh phong, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tiến vào Dẫn Khí.
Quả nhiên trong thời gian mình không có mặt, không ai dừng lại nghỉ ngơi.
“TÔ TRẦM!” Thấy Tô Trầm bình an trở về, trong mắt Tô Khánh bừng bừng ngọn lửa cừu hận.
Hai lần bị Tô Trầm đánh đập, tình huynh đệ giữa hai người sớm đã tiêu tan, chỉ có địch ý ngút trời.
Tô Trầm nghiêng đầu ra vẻ lắng nghe rồi cười nói: “Hóa ra là nhị thiếu gia, gần đây tốtchứ?”
“Không tốt lắm.” Tô Khánh gằn từ kẽ răng: “Mấy ngày gần đâu ta luôn cầu nguyện. Cầu cho ngươi đừng chết tại Thâm Hồng…”
“Cầu cho ta sau khi về tốt nhất bị ngươi đánh cho một trận đúng không?” Tô Trầm không nhịn được ngắt lời: “Thừa biết nhà ngươi chỉ nghĩ thế là giỏi rồi. Sao nào, thực lực tăng lên thì có sức vênh mặt rồi hả? Đáng tiếc…”
Tô Trầm mỉm cười, nụ cười này mang vẻ quỷ dị, lại có đôi chút quen thuộc.
Tô Khánh đã từng thấy nụ cười này.
Lần trước khi Tô Trầm đánh hắn một trận, cũng là vẻ mặt này.
Còn lần trước nữa khi thi đấu lôi đài, trước khi Tô Trầm đảo ngược thế cục, cũng là vẻ mặt này!
Tô Khánh biết không tốt, theo bản năng vào thế mở đầu Diễm Hổ QUyền, chuẩn bị nghênh chiến.
Không ngờ Tô Trầm lại không xuất thủ.
Cậu chỉ lạnh lùng nói một cấu;” Cương Nhan, khiến hắn quỳ xuống cho ta!”
“Vâng thưa thiếu gia!” Cương Nham đột nhiên trả lời, bàn tay đã nhấn xuống người Tô Khánh.
Lần này sẽ không để ngươi đánh lén thành công!
Tô Khánh gầm lên trong lòn, hai tay hất lên, đồng thời bàn tay to lớn của Cương Nham cũng vỗ xuống.
Ầm!
Bàn tay gã hất cánh tay Tô Khánh, ấn lên vai hắn, đập hắn ngã thẳng xuống đất.
Ngã nhào!
Luận sức lực, cho dù Tô Trầm thành tựu Dẫn Khí, tu luyện Tín Phong Lưu Thể Thuật cũng không sánh nổi Cương Nham, Tô Khánh thì tính là gì?
Cương Nham lại như chưa hài lòng.
“Thiếu gia bảo ngươi quỳ xuống, không bảo ngươi nằm sấp xuống.”
Một tay tóm xuống, nhấc Tô Khánh lên, đập vào sau đầu gối hắn. Tô Khánh đứng không vững, quỳ rạp xuống đất.
Tô Trầm thản nhiên nói: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi một việc. Lần này ta tới Thâm Hồng… vẫn chưa lấy được huyết mạch Vân Bức.”
Tô Khánh trong lòng run sợ, vừa tức vừa giận tới run cả người.
Chẳng lẽ...
Tô Trầm thản nhiên nói: “Cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ còn tiến vào Thâm Hồng lần thứ ba.”
Tô Khánh hít một hơi lạnh, thậm chí quên cả phẫn nộ.
Hắn đương nhiên hiểu ý tứ trong lời này của Tô Trầm: Nếu ta muốn ta có thể đánh ngươi một trận nữa… đánh tới khi không thể xuống giường nổi.
Khoảnh khắc này, hắn thậm chí quên cả tức giận, chỉ còn sợ hãi.
Cũng may lời nói của Tô Trầm nhanh chóng xoay chuyển: “Có điều giờ ta còn một số việc cần làm, tạm thời chưa muốn đi. Cho nên ngươi may rồi, cho ngươi quỳ một lần coi như xong. Nhưng nếu ngươi vẫn không thức thời… thật ra mấy việc kia cũng không gấp lắm.”
Tô Khánh bị dọa tới mức không dám nói một lời.
Thấy hắn như vậy, Tô Trầm mỉm cười: “Không nói gì à? Vậy ta coi như ngươi ngầm thừa nhận không việc gì nhé.”
Phất phất tay, Cương Nham buông Tô Khánh ra.
Cậu đi qua, vỗ vỗ mặt hắn nói: “Đừng có chọc ta nữa.”
Hai người đi khỏi, chỉ còn lại Tô Khánh ngẩn người ở đó.
Một lát sau, Tô Khắc Kỷ xuất hiện.
Nhìn thấy Tô Khánh, hắn nội vàng nói: “Con trai, con lại cãi nhau gì với Tô Trầm à? Nói đi, nó làm gì con? Cha nhất định không bỏ qua cho nó!”
Tô Khánh ngơ ngác nhìn phụ thân, khẽ lắc đầu: “Không… Không có gì…”
“Không à?” Tô Khắc Kỷ sửng sốt, xem xét kỹ càng con trai, đến lúc xác nhận không có thương tích gì mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao thì tốt, chúng ta về trước đã, mặc dù con đã Đoán Thể cửu trọng nhưng chắc Tô Trầm cũng đã Đoán Thể đỉnh phong. Giờ con mà đấu với nó không có ưu thế rõ ràng gì. Cha đã liên hệ rồi, mấy hôm nữa cha sẽ mua dược tề Nguyên năng cho con. Con ăn vào chắc chắn công lực gia tăng, tới lúc đó thoải mái giáo huấn Tô Trầm, rửa sạch nhục nhã.”
“Phụ thân.” Tô Khánh đột nhiên nói.
“Chuyện gì?” Tô Khắc Kỷ hỏi.
“Chúng ta không đối nghịch với Tô Trầm nữa có được không? Con không muốn đánh với hắn nữa.” Tô Khánh nhẹ giọng nói.
“Cái gì?” Tô Khắc Kỷ ngạc nhiên nhìn lại con trai, chỉ thấy hắn run rẩy, vẻ mặt sợ hãi.
Hắn khóc lóc nói: “Chúng ta đấu không lại hắn đâu, con không muốn đấu nữa.”
Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong ngực, Tô Khắc Kỷ tức giận tới muốn giết người.
Hắn trừng mắt nhìn Tô Khánh, gằn từng chữ một: “Sao ta lại có đứa con không chí khí như ngươi cơ chứ?”
Rầm!
Một chưởng tát thẳng vào mặt Tô Khánh, hất văng hắn bay ra ngoài.
“Phụ thân!” Tô Khánh kêu to.
Tô Khắc Kỷ lạnh lùng nói: “Tô Trầm thân là người mù còn biết đạo lý vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ. Một kẻ mắt sáng như con lại chẳng có chí khí, còn bị người ta dọa cho sợ mất mật! ĐỒ VÔ DỤNG! Ta cảnh cáo ngươi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta nghe ngươi nói câu này. Nếu có lần sau ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Nói xong lập tức bỏ đi, chỉ còn lại Tô Khánh ngồi đó im lặng.
—— —— ——
Trong Cẩm Tú Hiên, Tô Trầm gặp được Đường Hồng Nhị.
Trăm ngày không gặp, Đường Hồng Nhị lại tiều tụy đi dôi chút.
Tô Trầm quỳ rạp xuống đất: “Đứa con bất hiếu Tô Trầm ra mắt mẫu thân. Khiến mẫu thân lo lắng nhiều ngày như vậy, là lỗi của con.”
“Về là tốt rồi, còn không mau tứi bên cạnh đi.” Đường Hồng Nhị nhìn thấy con trai, nói với giọng yếu ớt.
Tô Trầm nhanh chóng đi tới, mặc cho Đường Hồng Nhị vuốt ve gương mặt cậu.
Trong ánh mắt đầy yêu thương, bảo hộ cùng vui mừng.
Hai mẹ con cứ ngồi như vậy, trò chuyện câu được câu không.
Đại đa số là Đường Hồng Nhị hỏi, Tô Trầm trả lời, kể lại một số chuyện mình gặp trong sơn mạch Thâm Hồng.
Cậu kể mình gặp được Cương Nham trong rừng, vô tình cứu được gã, nhận được sự trung thành của gã, vì vậy con đường kế tiếp của Tô Trầm dễ dàng hơn nhiều. Cậu kể lại mìn tới Phỉ Thúy Cốc, mở một cửa hàng ở đó, kiếm được một khoản tiền. Người ở đó đều rất tốt, hiền lành, giúp đỡ lẫn nhau, thấy cậu hai mắt không tốt đi lại không tiện bèn chủ động trợ giúp. Cậu kể bản thân thám hiểm trong hầm mỏ, vô tình gặp được một ông lão. Ông lão hiền hòa thân thiết, còn biết rất nhiều thứ, cho nên dạy cậu rất nhiều tri thức. Thậm chí ông lão còn phát minh ra một loại dược tề. Loại dược tề này nhỏ lên hai mắt cậu, cậu cảm thấy hai mắt mình đang có chuyển biến tốt lên, có thể sẽ nhìn lại được.
Tin tức sau cùng khiến Đường Hồng Nhị cực kỳ kích động, vui vẻ không thôi, hỏi đi hỏi lại xem có thật không.
Tô Trầm nói rất chắc chắn, có thể thấy được chút ánh sáng rồi. Ông lão nói muốn khôi phục cần chút thời gian, cho nên đợi thêm một thời gian nữa, mình chắc chắn sẽ khôi phục.
Đường Hồng Nhị vô cùng vui mừng, muốn đi nói cho Tô Thành An.
Tô Trầm liền giữ mẹ lại, không để cho mẹ mình đi kể. Chuyện này tạm thời cậu còn không muốn người ngoài biết. Cậu nói, mấy năm nay cậu đã minh bạch một điều, ẩn nấp trong chỗ tôi sẽ có ích cho bản thân hơn.
Đường Hồng Nhị im lặng hồi lâu.
Mãi sau mẹ cậu mới hỏi: “Con còn oán hận phụ thân con đúng không?”
Tô Trầm mỉm cười: “Không, con không hận cha, con chỉ lựa chọn giống cha mà thôi.”
“Lựa chọn giống cha?” Đường Hồng Nhị không hiểu ý câu này.