Một Khai Dương cảnh trung đoạn, ba Phí Huyết cảnh cao đoạn, ba Dẫn Khí cảnh cao đoạn, không chỉ thực lực nhnrh hơn ÂÂm Sơn quân còn an bài thêm một Phí Huyết cảnh hai Dẫn Khí cảnh để ứng biến, đương nhiên Tô Trầm vẫn phải bỏ tiền ra. Một Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh trung kỳ, giá thuê một ngày là bốn ngàn hnth hạ phẩm, ba Phí Huyết cảnh cao đoạn một ngày cũng gần hai ngàn viên, Dẫn Khí cảnh cao đoạn thì rẻ hơn nhiều, ba người cộng lại một ngày cũng chỉ hai trâm. Tổng số là sáu ngàn Nguyên thạch hạ phẩm.
Ngoại trừ người, đối phương còn đưa ra điều kiện, một là thu hoạch từ chiến đấu phải thuộc về bên chiến đấu, hai là nếu tiền của lấy được từ ÂÂm Sơn quân hơn sáu ngàn Nguyên thạch thì phần vượt qua phải chia đôi.
Yêu cầu này không tính là quá đáng, mặc dù kế hoạch do Tô Trầm quyết định, mạo hiểm cũng do cậu nhưng chủ lực hành động lại là đối phương. Có thể nói không có đối phương mình chắc chắn không thể làm nên chuyện. Thật ra đây đã là Tô Trầm, nếu đổi lại thành người khác, ít nhất phải đòi chi bảy phần.
Ai bảo ngươi không đủ thực lực.
Có điều đối phương cũng biểu thị nếu hành động thuận lợi, như vậy sau này có thể bán ba món Nguyên khí cho Tô Trầm với giá tám ngàn Nguyên thạch, về sau Tô Trầm cũng không cần mượn tới mượn lui nữa. Cho dù là Đạp Vân Chiến Ngoa cũng sẽ tặng cậu miễn phí - - đằng nào cũng sắp không dùng được, còn chẳng bằng đưa tặng lấy ân tình, còn tiền thuê lần này thì cho miễn.
Ba món Nguyên khí mặc dù đều là hàng hư hỏng, nhưng cái giá tám ngàn Nguyên thạch đã coi như ưu đãi. Đối với Tô Trầm mà nói, đây là những thứ cậu dùng đã quen tay, mà với đối phương thì vừa xử lý được mấy món gân gà vừa tạo quan hệ tốt với Tô Trầm.
Sự tình được quyết định như vậy, tiếp đó là chờ đợi.
Trong thời gian chờ đợi, Tô Trầm cũng không nhàn rỗi, ngày ngày khổ luyện Nguyên kỹ.
Cùng lúc đó, Đường Chân cũng không ngừng tra duyệt tư liệu lịch sử, đối chứng kiểm nghiệm, nghiêm túc phiên dịch văn tự Áo tộc thượng cổ.
Hôm nay Tô Trầm vừa tới Ngọc Chân các đã thấy Đường Chân đi tới, sắc mặt hưng phấn.
“Thiếu gia!”
Tô Trầm hiểu ý, biết phân nửa là việc phiên dịch văn tự Áo tộc thượng cổ có tiển triển, nhỏ giọng hỏi: “Dịch được rồi?”
“Đã dịch một chương.” Đường Chân lén lút đưa một trang giấy cho Tô Trầm rồi nhỏ giọng nói: “Theo lời dặn của thiếu gia có kèm theo nguyên văn, lúc nhàn rỗi ngài nhớ học tập so sánh.”
Tô Trầm nắm trong tay cười nói: “Xem ra phải xin đại chưởng quỹ nghỉ vài ngày rồi.”
Đường Chân vuốt râu cười nói: “Người trẻ tuổi ai cũng như vậy, thấy đồ chơi mới đương nhiên phải chơi thử vài ngày. Đi đi, nơi này có lão phu rồi, thiếu gia cứ an tâm tu hành.”
“Vậy xin nhờ đại chưởng quỹ.” Tô Trầm khom người bái được, quay người ra khỏi Ngọc Chân các.
“Chu Hoành, tới sau núi.” Tô Trầm nói, lên xe ngựa mở trang sách ra bắt đầu đọc.
Áo thuật thượng cổ mà Đường Chân dịch được là Xúc Tu Không Khí
.
Đây là một Áo thuật thượng cổ tương đối thực dụng, có thể chế tạo một xúc tu không khí từ hư không, trói buộc đối thủ. Xúc Tu Không Khí có thể tồn tại trong thời gian dài, vận dụng nhiều lần có thể chế tạo vài xúc tu đồng thời công kích. Nhược điểm là có thể bị phá hỏng, hiệu quả trói buộc cũng chỉ tương đối, lại không thể ngăn cản mục tiêu thi triển Nguyên kỹ.
Thậm chí như Cương Nham có thể cưỡng ép dùng sức mạnh bản thân đỡ lấy Xúc Tu Không Khí, có thể thấy lực lượng của xúc tu này khá thấp.
Có điều chỗ tốt là mô hình Nguyên lực của nó đơn giản, học tập dễ dàng, thi triển nhanh chóng. Cũng vì nguyên nhân này phiên dịch nó dễ dàng nhất.
Đến sau núi, Tô Trầm để Chu Hoành canh gác, bản thân trực tiếp tu luyện Xúc Tu Không Khí này.
So với trước kia, hiện giờ Tô Trầm học tập Nguyên kỹ xa xỉ hơn nhiều.
Xúc Tu Không Khí liên tiếp thả ra, mãi tới khi tiêu hạo hết Nguyên lực, Tô Trầm trực tiếp rút Nguyên lực từ Nguyên thạch, tiếp tục luyện tập.
Tất cả kỹ nghệ đều phải trải qua thiên chuy bách luyện mới có thành tựu.
Sau núi, Tô Trầm cứ thế vừa hấp thu Nguyên lực, vừa điên cuồng phóng thích.
Thời gian tồn tại của Xúc Tu Không Khí rất dài, cho nên chẳng bao lâu sau lấy cậu làm trung tâm bốn phương tám hướng khắp nơi đều là xúc tu không khí. Những xúc tu mờ mờ lay động trên không trung như những con rắn, múa may điên cuồng theo sự thao túng bằng ý thức của Tô Trầm. Vì số lượng quá lớn, mỗi khi thao túng Tô Trầm thường cảm thấy luống cuống tay chân, thườn chú ý tới cái này lại không lo được cái kia.
Chuyện này cũng khiến Tô Trầm ý thức được, muốn thuần thục Xúc Tu Không Khí không thể chỉ quan tâm tới phương diện tốc độ phóng thích, còn phải để tâm tới việc điều khiển. Nguyên Sĩ nắm giữ thuần thục có thể phóng thích nhiều Xúc Tu Không Khí trong thời gian ngắn nahát đồng thời thao túng chúng tiến hành các phương thức công kích khác biệt.
Xét theo hướng này, Xúc Tu Không Khí thật ra có nhu cầu về tinh thần, người có tinh thần cường đại cũng sẽ gia tăng năng lực điều khiển Xúc Tu Không Khí.
Vừa lý giải phân tích Áo thuật này, vừa không ngừng luyện tập.
Trong thời gian luyện tập điên cuồng này thi thoảng lại vang lên tiếng sụp đổ. Đó là từng gốc cây lớn bị xúc tu không khí cắt đứt, đổ xuống rầm rầm.
Một ngày tu luyện qua đi, xung quanh Tô Trầm đã đầy những gốc cây đổ nát.
Cành lá trên những gốc cây này đều bị gột sạch, chỉ để lại thân cây trơ trụi, thậm chí ngay vỏ cây cũng bị lột hết.
Khi Chu Hoành được Tô Trầm gọi tới, chứng kiến cảnh này, không khỏi sửng sốt. Tô Trầm đã nói: “Về phủ hỏi bên buôn bán gỗ đi, nói nơi này có ít gỗ, hỏi bọn họ có lấy không.”
Chu Hoành cũng là người có nhãn lực, hỏi: “Vậy nếu bọn họ hỏi tôi từ đâu ra, thiếu gia, tôi nên trả lời ra sao?”
Tô Trầm nói: “Cứ nói tứ thiếu gia ta gần đây nghèo quá, đổi nghề làm thợ đốn củi.”
“... Vâng thưa thiếu gia!”
—— —— —— —— —— ——
Sau mấy ngày khổ luyện, Tô Trầm đã khá thuần thục Xúc Tu Không Khí. Nhờ phúc của cậu, cửa hàng gỗ của Tô gia kiếm được một khoản làm ăn nho nhỏ.
Thời điểm giao dịch cuối cùngc ũng tới.
Hôm nay Tô Trầm ăn mặc đầy đủ, ra khỏi Tô phủ.
Theo sau lưng là Cương Nham.
Trong tay gã còn cầm theo một rương sắt lớn, không ai biết bên trong là gì. Có điều mỗi khi Cương Nham đi một bước, trên mặt đất đều hằn lên một dấu chân sâu.
Ra khỏi phủ, Tô Trầm trực tiếp tới phía ngoài thành, đi đến một nơi vắng vẻ, thổi sáo.
Trong rừng hiện lên bảy người.
Trong bảy người có sáu khoác áo choàng đen, thân hình che khuất trong bóng râm, khiến người ta không thấy rõ gương mặt. Mặc dù vậy, Tô Trầm vẫn nhận ra một người trong đó là Dạ Mị.
Cô gái này lại chính là một trong ba Dẫn Khí cao đoạn.
Người duy nhất không giấu mặt là một người đàn ông trung niên.
Dáng người hắn khôi ngô cường tráng, gương mặt đầy râu, sau lưng đeo một thanh kiếm lớn bản to. Thú vị nhất là trong tay hắn cũng cầm một cái rương sắt lớn, kích thước cũng gần tương đương cái rương trong tay Cương Nham, chỉ nhỏ hơn so với của Cương Nham một chút. Khi hai người nhìn thấy đối phương, lại đồng thời nhìn về phía cái rương trong tay đối phương, sau đó cùng mỉm cười.
Cương Nham cười thật thà, nụ cười của người trung niên kia lại có vẻ nhiều thâm ý hơn.
Người trung niên này nói: “Ngươi chuẩn bị còn đầy đủ hơn so với ta nghĩ, chẳng trách ngươi có thể lật tay thành mây trở tay thành mưa, để đám người lúc đầu muốn giết ngươi ngược lại thành phục vụ cho ngươi. Tô Trầm thiếu gia, ta tên là Ba Long, lần này thủ lĩnh đội ngũ tới giúp ngươi theo lệnh.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ theo lệnh và thủ lĩnh, rõ ràng đam ám chỉ bản thân sẽ tự hành động.
Tô Trầm mỉm cười: “Đa tạ Ba Long đại nhân đã tới giúp, chỉ có thể nói là không đánh thì không quen thôi.”
Dạ Mị không lên tiếng chào hỏi, cậu cũng vờ như không biết.
Ba Long nói: “Đúng như ngươi nói. Lúc đầu cấp trên phái ta tới làm việc cho một người mù, ta còn không ưa mấy. Giờ xem ra ngươi cũng là người khéo léo, hợp tác cùng ngươi không chừng sẽ có rất nhiều việc thú vị.”