Đường từ thành Lâm Bắc đến Phi Tiên Phủ không gần, có điều đám người Ba Long rõ ràng đã sớm chuẩn bị.
Chỉ nghe một tiếng hô lớn vang lên, trong rừng một chiếc xe lớn chạy ra. Đó là một xe ngựa hai tầng cao lớn uy nghiêm, thú kéo cũng không phải Đại Giác Mã thông thường mà là một loại Hung thú có vảy cứng tên là Tỉnh Dư. Loại huyết thống này lực lượng rất lớn, tốc độ cũng không chậm, cần tốn khá nhiều công sức mới có thể thuần hóa. Chỉ riêng chuyện huấn luyên nghiêm chỉnh cho bốn con Tỉnh Dư đã giá trị không ít Nguyên thạch.
Lúc này Ba Long lại nói: “Lên xe đi, vốn còn tưởng rằng dùng xe này hơi phí phạm, không ngờ ngươi còn có thị vệ Nham tộc, dùng cũng vừa hợp.”
Nói xong đã bước vào trong xe.
Tô Trầm bước vào theo, thấy trong xe không gian rất lớn, như một gian nhà, bên trong còn có bồ đoàn, ghế gấm dài để đả tọa nghỉ ngơi.
Lên xem, xe ngựa chạy thẳng về phía trước, xung quanh than xe thi thoảng lại lóng lánh phù văn cấm chế Nguyên lực, thân xe tỏa ra làn sương khói mông lung. Cả chiếc xe lớn như vậy không ngờ ẩn đi hình bóng trong làn sương này, người ngoài không chứng kiến được.
Ba Long đã cười nói: “Đây là Vụ Ẩn Xa, có thể mượn nhờ làn xương che dấu tung tích, không bị ảnh hưởng bởi địa hình. Chúng ta đi thẳng một lèo, tới lúc mặt trời lặn là đến được Phi Tiên Phủ. Chờ đợi cũng nhàm chán, trước hết cứ đả tọa đi, lúc đến nơi cũng có thể lấy trạng thái toàn thịnh chiến đáu.”
“Vậy xin theo tâm ý của đại nhân.” Tô Trầm ngồi xuống.
Trong lòng lại không khỏi nghĩ tới, xe này vừa có thể mượn nhờ làn sương che dấu tung tích lại vừa không chịu ảnh hưởng bởi địa hình, cho dù thế vẫnmất một ngày mới chạy tới Phi Tiên Phủ. Có thể thấy không có ưu thế gì lớn về tốc độ. Chuyện này cũng khó trách, Tỉnh Dư chở nặng tốt nhưng tốc độ hơi kém.
Chở nặng tốt?
Tô Trầm nghĩ đến điều gì đó, một cánh tay lặng lẽ sờ lên vách xe, ngưng tụ Nguyên lực đẩy nhẹ, vách xe không hề lay động. Hóa ra buồng xe đều được chế tạo bằng tinh thiết, bên trong có vẻ còn bố trí cơ quan, khi cần thiết có thể hóa thành chiến xa, vừa có thể truy sát kẻ địch, vừa có thể vây khốn ràng buộc kẻ địch. Sau khi nhận ra điểm này, Tô Trầm lặng lẽ thu tay về, cúi đầu tĩnh tâm đả tọa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Đến khi màn đêm buông xuống, xe ngựa rốt cuộc cũng đến Phi Tiên Phủ.
Xe ngựa hóa sương đi tới, không ngờ trực tiếp xuyên qua cổng thành Phi Tiên Phủ mà không kinh động tới binh sĩ thủ thành.
Xem ra Vụ Ẩn Xa này quả nhiên là bảo bối tốt tránh né truy tung, bí mật xâm nhập. Thân là tổ chức ngầm, Vĩnh Sinh Điện Đường có thể không có bản lãnh khác, nhưng chuyện ẩn hình lén lút lui tới này chắc chắn là thế mạnh.
Trời đã tối, trên đường không một bóng người.
Xe ngựa đi thẳng tới Kim Danh Phường trên đường Hồng Ngô, trước tiên dạo một vòng quanh con đường, mượn làn sương bí mật xuyên qua tường vào trong cửa hàng như vào chỗ không người, phía trước vang lên tiếng người đánh xe áo đen: “Trong căn nhà bên cạnh Kim Danh Phường có kẻ mai phục, mười lăm người, trong đó có hai Dẫn Khí cảnh, những người còn lại đều là võ sĩ luyện thể, ai cũng mặc giáp đeo đao. Còn có hai mươi võ sĩ phân ra ẩn nấp hai bên đường, phụ trách chặn đường, có hai người là Dẫn Khí. Trong Kim Danh Phường có chín người, trong đó có hai Phí Huyết cảnh, ba Dẫn Khí cảnh, ba người bình thường, còn một người có khí tức sức mạnh cường đại, không dám thăm dò nhưng chắc hẳn là Lệ Minh Đường.”
“Quả nhiên có mai phục, hơn nữa bốn tên thủ lĩnh Âm Sơn quân đều đã đến. Không ngờ bọn chúng không định ra khỏi thành mới cướp của giết người mà trực tiếp lựa chọn ra tay với ngươi ở Kim Danh Phường. Đám giặc cướp này quả nhiên càng lúc càng hung hăng.” Ba Long hừ lạnh nói.
Tô Trầm nhíu mày: “Xuất hiện thêm vài Dẫn Khí cảnh so với dự tính, mặt khác bốn năm mươi tên võ sĩ kia cũng là phiền phức. Nhưng phiền toái lớn nhất là một khi động thủ trong thành rất dễ kinh động tới quan phủ…”
Ba Long lại nói: “Không sao, chúng ta sẽ cho ngươi xem thử thủ đoạn của tổ chức. Tiểu tử, cũng nên cung kính hơn với tổ chức đi.”
Hắn vung tay, hai người áo đen trên xe bao gồm cả Dạ Mị đã xuống xe, xựa vào làn sương, lóe lên một cái rồi biến mất. Một lát sau hai người trở về, bẩm báo: “Khởi bẩm Ba Long đại nhân, hạt giống đã được gieo.”
Ba Long ừ một tiếng, quay đầu về phía người áo đen sau lưng nói: “Còn phải phiền ngươi rồi, Đồng Lộc.”
“Vâng.” Một giọng nói già nua vang lên dưới lớp áo choàng đen.
Một âm thanh mang theo nhịp điệu kỳ lạ vang lên từ miệng người này, Tô Trầm nghe tới tai bỗng có cảm giác kỳ lạ.
Áo thuật thượng cổ!
Hắn đang sử dụng một Áo thuật thượng cổ nào đó cực kỳ phức tạp.
Một lát sau, ngâm xướng kết thúc, dl thở một hơi dài nói: “Xong rồi.”
“Vậy đi thôi.” Ba Long đã xuống xe trước.
Tô Trầm xuống xe, thấy bốn phía đều là làn sương, giơ tay không thấy được năm ngón, trong lòng kinh ngạc, bèn hỏi: “Cương Nham, bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Cương Nham đã nói: “Đâu đâu cũng có sương mù, chủ nhân, hình như còn có cây cối.”
Đúng, có cây cối!
Tô Trầm cũng nhìn thấy, thậm chí còn nhìn rõ hơn Cương Nham.
Ánh mắt nhìn xuyên qua làn sương bạc, Tô Trầm chứng kiến từng gốc cây hình dáng kỳ lạ phủ khắp các nơi trên đường Hồng Ngô, đung đưa cành lá trong làn sương, thi thoảng lại có làn sương trắng tỏa ra từ cành lá.
Ba Long cười nói: “Từng nghe tới ‘rừng cây Vụ Ẩn ‘chưa? Đó là khu rừng biến mất trong truyền thuyết. Thật ra vì trong rừng cây Vụ Ẩn có một loại cây gọi là Vụ Bách, nó có thể tỏa ra một loại sương khí đặc thù. Loại sương này không chỉ khe khuất tầm nhìn, còn có thể hạn chế âm thanh. Vừa rồi bọn Dạ Mị đi một vòng là để gieo hạt giống Vụ Bách khắp bốn phía, giờ làn sương quỷ đã tạo thành, chúng ta ta có giết tới trời long đất lở ở đây cũng không ai biết.”
“Đi thôi, phép thuật khiến cây cối phát triển này chỉ duy trì được trong thời gian có hạn.” Ông lão vừa thi triển bí pháp thúc đẩy cây cối kia nói.
Mọi người trực tiếp tiến vào Kim Danh Phường.
Dạ Mị ghé sát lại nói: “Ngươi đứng sau ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Sự quan tâm hiếm thấy này khiến trong lòng Tô Trầm ấm áp. Có điều cậu vẫn lắc đầu nói: “Cám ơn, nhưng không cần đâu, ta có Cương Nham.”
“Hắn?” Dạ Mị hừ lạnh coi thường. Đoạn sau không cần nói, ý tứ ngầm chẳng ngoài: một gã thậm chí còn chưa Dẫn Khí, có thể làm được gì.
Đám người Ba Long đi phía trước đã tới cửa Kim Danh Phường.
Ba Long không hề dừng bước, trực tiếp đá thẳng vào cửa chính.
Cửa lớn bị đá văng, vài người bên trong xông ra: “Ai dám làm loạn ở Kim Danh Phường?”
Chỉ có điều do ảnh hưởng bởi làn sương, âm thanh không thể truyền xa, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng Tô Trầm lại nghe như cách xa ngàn dặm.
Ba Long cười dài nói: “Lệ Minh Đường, còn không mau ra đây nhận lấy cái chết!”
Nói xong xuất quyền đánh thẳng ra.
“Ba Long! Là ngươi?” Sau cửa vang lên tiếng gầm phẫn nộ, lại một luồng quyền phong nổ ra, lại đã chặn một quyền vừa rồi của Ba Long. Chỉ có điều Ba Long xuất quyền nhẹ nhàng thoải mái, đối phương rõ ràng đã phải dùng toàn lực, ngay giọng nói cũng run rẩy dần lên: “Chúng ta bị lừa rồi, đây là một cái bẫy, ta giữ chân tên này, mọi người mau mau chạy đi.”
Nói xong, từ sau cửa một đại hán để trần thân trên lao ra, hai tay mang mười cái vòng sắt, phóng về phía Ba Long.
Ba Long cũng gỡ thanh kiếm lớn bản to sau lưng xuống nói: “Cản bọn chúng lại, đừng hòng bỏ trốn.”
Từng cái bóng đen đã chia ra nhắm vào đám giặc cướp.
Lần này tới đã có chuẩn bị từ trước, cấp bậc mọi người đều vừa vặn cao hơn một bậc so với đối phương, cũng tức là vừa bảo đảm mình có thể thắng vừa không lãng phí chiến lực. Điểm thiếu sót duy nhất có lẽ là số lượng không đủ. Nhưng Âm Sơn quân muốn ám toán chủ bán, quân mai phục đều nấp bên ngoài Kim Danh Phường, vì vậy lúc này bị màn sương che mắt, tai không nghe được, đám giặc cướp trong căn nhà khác trong chốc lát cũng khó lòng nhận tin, chắc chắn không thể cứu viện kịp thời. Chuyện này khiến bọn họ có cơ hội tiêu diệt từng bộ phận. Thật ra cho dù có đến cứu viện, dưới tình huống có thêm một Phí Huyết cảnh cùng cấp bậc áp chế toàn diện, có đến cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Một hồi chém giết chính thức triển khai trong làn sương mù hắc ám.