Làn sương hắc ám ngăn cản tầm mắt, cũng cắt đứt thính giác.
Tất cả mọi âm thanh đều trở nên khó lan truyền trong làn sương này, điều này cũng khiến cho người vốn quen ỷ vào thính lực như Tô Trầm cảm thấy rất khó chiu.
Có lẽ, đây cũng là mục đích của đối phương?
Một người mù đặt mình trong hoàn cảnh ngay thính giác cũng không dùng được, từ đó tạo thành áp lực lớn trong lòng mình.
Là trả thù? Là cảnh cáo? Là uy hiếp? Hay là có ý gì khác?
Tô Trầm không biết.
Cậu cũng không để ý.
Tuy thị lực và thính giác đều chịu ảnh hưởng cực lớn nhưng Tô Trầm vẫn có thể cảm nhận được trận chiến kịch liệt phát sinh cách đó không xa. Đặc biệt là chiến đấu giữa Ba Long và Lệ Minh Đường. Bọn họ như hai vầng thái dương trong làn sương hắc ám, cho dù là sương mù bao phủ khắp nơi vẫn có thể nhận ra chấn động Nguyên lực hùng hồn của họ, còn chưa nói tới tới từng luồng sóng Nguyên lực đang không ngừng đẩy làn sương ra.
Chiến đấu giữa các cao thủ Khai Dương cảnh quả thật không phải chuyện nhỏ, chỉ dư âm trận chiến của hai người cũng đã khiến làn sương quỷ dị này không cách nào tồn tại. Nơi dư âm lan tới chỉ thấy phòng ốc tường nhà sụp đổ ầm ầm, gạch ngói trong nhà chỉ như đất sét, ngay con sư tử đá trước cửa cũng bị đập tan thành mảnh vụn, chấn động cứ lớn, cho dù làn sương quỉ dị cũng không thể che đậy hết được.
Xét theo thực lực, Ba Long rõ ràng chiếm thế thượng phong.
Phong cách chiến đấu của hắn là kiểu đại khai đại hợp, khí thế mạnh mẽ, múa thanh kiếm lớn đâm đâm chém chém, mỗi đòn đều trầm ổn hữu lực, mặc dù nhìn không hoa lệ nhưng luôn mang uy hiếp trí mạnh. So sánh ra Lệ Minh Đường rõ ràng linh hoạt hơn một chút, thỉnh thoảng lại kéo giãn khoảng cách tấn công bằng phi hoàn. Phi hoàn của hắn hẳn cũng là một loại Nguyên khí nào đó, sau khi bay ra sẽ tự động trở lại tay, tạo thành bao cổ tay, có thể cận chiến.
Có điều sự biến hóa của hắn hiển nhiên không có bất cứ nghĩa lý gì trước mặt Ba Long. Ba Long múa thanh kiếm lớn gầm lên chém thẳng vào cánh tay Lệ Minh Đường, chỉ thấy từng tia lửa bắn ra không ngừng, keng keng keng như rèn sắt. Tiếp đó gương mặt Lệ Minh Đường lộ rõ từng luồng khí xanh, đó là lực chấn động đánh tới đang bị hắn cố gắng hóa giải.
Trước đây hai người đã từng giao thủ, lần đó Lệ Minh Đường đại bại đào tẩu. Bất kể phong cách chiến đấu hay tu vi, Lệ Minh Đường đều bị Ba Long áp chế rõ ràng, chính vì vậy Vĩnh Sinh Điện Đường mới phái Ba Long tới đây tham chiến.
Còn ở phía khác, thế cục thậm chí còn thoải mái hơn so với Ba Long.
Tỏng Kim Danh Phường tổng cộng chỉ có hai Phí Huyết cảnh, ba Dẫn Khí cảnh, bên người áo đen lại là ba Phí Huyết cảnh, ba Dẫn Khí cảnhắn, nhiều hơn một Phí Huyết cảnh, đẳng cấp cũng cao hơn đối phương, rõ ràng đã chiếm hết ưu thế. Chỉ là bên người áo đen không biết vì sao có một Phí Huyết cảnh chiến lực rõ ràng thấp hơn những Phí Huyết cảnh khác một chút. Đám giặc cướp dùng máu hung tàn của mình mới miễn cưỡng chặn nổi. Dù vậy ước chừng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Thấy tình cảnh này, Tô Trầm nói nhỏ với Cương Nham: “Cương Nham, đập vỡ vách tường bên kia sau đó lập tức chạy về đây.”
Cương Nham cúi đầu, đã ầm ầm đánh về phía bức tường Cương Nham chỉ.
Đây là bức tường bao cạnh Kim Danh Phường, bị Cương Nham đánh sập, theo đó một đám giặc cướp xuất hiện sau tường. Đám giặc cướp này vốn còn bị làn sương ảnh hưởng, không biết bên này đã đang giao đáu. Nhưng lúc này tường đã đổ, có mù cũng phát hiện được có chuyện không đúng, lại thêm hình thể rõ rành rành của Cương Nham, bọn chúng cùng hiểu ra, dồn dập hô hào xông tới.
Cương Nham quay đầu bỏ chạy, phía sau là một đống người truy đuổi, lúc này bọn họ mới phát hiện thủ lĩnh của mình đã rơi vào khổ chiến, vội vàng chạy tới giúp đỡ, một số kẻ đầu óc linh hoạt trực tiếp lấy một cây sáo thổi lên. Tiếng sáo sắc bén, không ngờ xuyên thủng cả làn sương, khiến đám giặc cướp phụ trách cản đường ở ngoài phố cũng nghe được.
Thấy tình cảnh này, Dạ Mị giận dữ: “Tô Trầm, ngươi làm trò gì vậy?”
Kế hoạch tiêu diệt từng cái vốn đang tốt đẹp, lại bị Tô Trầm đột nhiên phá hoại.
Tô Trầm trả lời từ xa: “Chẳng qua thêm hai tên Dẫn Khí với hơn chục tên vs thôi mà, tối đa chỉ khiến các ngươi phí thêm chút sức, sao phải để ý. Hơn nữa không dẫn bọn họ ra, sao ta vào tìm tiền tài được?”
Nói xong đã dẫn Cương Nham chạy vào trong Kim Danh Phường.
“Tiên sư nó, tiểu tử xảo quyệt này.” Thấy cảnh tượng này, mọi người cùng mắng.
Tuy đã ước định cẩn thận phương pháp phân chia tiền lãi, nhưng thật ra chẳn ai tin ai.
Mỗi bên đều hy vọng mình sẽ tìm được tiền của trước, chứ không phải đối phương.
Đối với đám người Ba Long mà nói, bọn họ người đông thế mạnh, đương nhiên chiếm ưu thế.
Lại không ngờ Tô Trầm cực kỳ quái đản, trực tiếp dẫn đám phục binh lại đây, kéo dài thời gian chiến đấu của họ, bản thân lại dẫn Cương Nham vào trước một bước.
Vì vậy lúc này mọi người cùng mắng Tô Trầm xảo quyệt nhưng lại chẳng làm gì được cậu. Đặc biệt là đám giặc cướp này cũng cực kỳ hung hãn, thời khắc này ai nấy đều liều mạng, đám áo đen vội vàng chống cự, không ai rời đi nổi.
Bên này Tô Trầm đã tiến vào Kim Danh Phường.
Không cần thăm dò, Tô Trầm trực tiếp nói: “Cương Nham!”
“Đã hiểu!” Cương Nham mở rương sắt đổ lên mặt đất, rương sắt mở ra, chỉ thấy trong rương là một bộ giáp kim loại được xếp ngồi cẩn thận. Rương vừa mở ra, bộ giáp kia như đứng lên, lách cách vươn người ập về phía Cương Nham, bao phủ gã từ đầu đến chân, không chừa lại chút kẽ hở nào, ngay cả hai mắt cũng có thủy tinh đặc chế bảo vệ.
“Hống!” Bước tới một bước, sức mạnh khổng lồ tạo thành chấn động khiến mặt đất nứt toác ra.
Đồng thời, Cương Nham cúi đầu, lao ầm ầm về phía vách tường, húc thẳng vào, bắt đầu kế hoạch phá nhà.
Đúng thế.
Phá nhà!
Đây chính là thủ đoạn tìm bảo vật của Tô Trầm, đơn giản, bạo lực, nhưng rât hiệu quả.
Cậu hoàn toàn không hứng thú với những món lợi cực nhỏ đặt bên ngoài bên trong cửa hàng, chỉ quan tâm tới mật thất, rương kín hoặc cái gì tương tự.
Nhất định phải tìm thấy kho báu trước khi chiến đấu kết thúc!
Ầm!
Húc vỡ một phòng.
Không có.
Lại húc vỡ phòng khác, vẫn không có.
Cương Nham xông thẳng tới, chân đạp mạnh xuống đất, đầu va thẳng xà nhà, dùng phương thức đơn giản dã man thô bạo nhất quét sạch tất cả, tìm kiếm bất cứ chỗ nào có thể ẩn giấu.
Đột nhiên, một âm thanh vang vọng truyền lại.
Cương Nham dừng bước, một cái giường phía trước bị gã va nát nhưng dưới chân lại như đá phải thứ gì đó, ngăn cản bước tiến của hắn.
Cương Nham đưa tay xuống quơ một cái, lôi một cái rương sát lớn từ dưới gậm giường ra.
“Đây rồi, chủ nhân!” Cương Nham nói với giọng ồm ồm.
Một luồng gió bão bùng nổ từ trong rương, hàng trăm hàng ngàn mũi kim thép đánh thẳng lên bộ giáp của gã, làm phát ra hàng loạt tiếng nổ như bốp bốp như mưa.
Cương Nham lại chỉ lúc lắc người, như không việc gì tiếp tục mở hòm.
Cơ quan trong rương chỉ dùng được có một lần, lúc này đã phát động xong, không còn động tĩnh.
Tô Trầm nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong đặt vài thứ không đáng chú ý. Một vài quyển sách, một cái bình nhỏ, vài khối ngọc, nhưng không có tới một viên Nguyên thạch.
Nhưng nhìn những thứ này, gương mặt Tô Trầm lại đột nhiên nở một nụ cười thỏa mãn.
Theo Đường Chân lâu như vậy, đương nhiên Tô Trầm học được không ít thứ, biết trong đây mới thật sự là đồ tốt, mỗi món đều có thể đổi lại mấy trăm tới hơn ngàn Nguyên thạch.
Thuận tay cất hết vật trong rương đi, Tô Trầm nói: “Thu hồi một phần ba tiền vốn.”
“Mới một phần ba?” Cương Nham rất thất vọng.
Tô Trầm trả lời: “Đã không ít rồi,d ù sao đây không phải của cải của Âm Sơn quân mà chỉ là kho riêng của Kim Danh Phường.”
“Sao ngài biết vậy? Chủ nhân?” Cương Nham không hiểu.
Tô Trầm trả lời: “Vì bọn trộm cướp sẽ không cất giữ đồ cổ, chúng sẽ tin tưởng kim ngân châu báu hơn.”
Cậu nhìn xung quanh một lát rồi nói: “Thỏ khôn có ba hang, chỉ cần Lệ Minh Đường có chút đầu óc chắc chắn sẽ không tập trung hết của cải vào một chỗ, nơi này hẳn còn giấu bảo vật của hắn. Ở đâu đây chỉ?”
Tô Trầm chìm vào suy nghĩ.
Đột nhiên Tô Trầm quay đầu lại nhìn về một phía khác.
Một căn nhà đang đứng sừng sững sau vách tường sụp đổ, chính là nơi Tô Trầm thả đám giặc cướp mai phục vào lúc trước.
Nhìn căn phòng đó, hai mắt Tô Trầm sáng lên: “Cương Nham, hủy cả cái nhà kia cho ta.”
————————————————
“A!” Giữa tiếng kêu thảm thiết, Lệ Minh Đường ầm ầm bay ngược lại, trước ngục lõm xuống, miệng phun máu tươi không ngừng.
“Nói mau, Âm Sơn quân giấu kho báu ở đâu?” Ba Long bước nhanh tới quát hỏi. Lúc này trên người hắn không ngờ lại mặc một bộ giáp xem ra không khác mấy Cương Nham, như một người khổng lồ bằng kim loại, uy phong lẫm liệt, chỉ là khi bước đi không ầm ĩ như Cương Nham. Chuyện này không phải bởi sức lực hắn không bằng Cương Nham mà là hắn điều khiển bộ giáp này tốt hơn Cương Nham nhiều.
Lệ Minh Đường nhìn Ba Long một hồi, muốn nói gì nhưng không phát ra thành lời, cuối cùng nghẹo đầu chết đi.
“Mẹ nó!” Ba Long tức tối bỏ lại Lệ Minh Đường, vì muốn giải quyết trận chiến này nhanh hơn, hắn ra tay quá nặng.
Đám người Dạ Mị bên kia cũng đã giết sạch đám giặc cướp.
Hai bên nhìn nhau, cùng phóng vào trong Kim Danh Phường, vừa đi không được mấy bước đã lại thấy một người bước ra từ làn sương.
Chính là Tô Trầm, sau lưng cậu còn có Cương Nham thân mặc Kim Cương Khải Giáp nhấc theo rương lớn.
“Không cần tìm!” Cậu nói: “Ta đã tìm hết rồi, rõ ràng chúng không giấu của cải ở đây.”
Một người áo đen hừ lạnh nói: “Ngươi nói không là không à? Làm sao biết được có phải người lấy được đồ của chúng rồi giấu đi không?”
Tô Trầm nghiêng đầu: “Vậy ngươi nói xem phải làm sao?”
“Đưa nhẫn ngươi đây để chúng ta xem.”
Tô Trầm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ta có thể đồng ý, có điều ta phải nhắc nhở các ngươi, đây là phá hỏng lòng tin đôi bên. Hôm nay các ngươi có thể nghi ngờ ta, mai ta cũng có thể không tin tưởng các ngươi.”
Nói xong Tô Trầm tháo nhẫn ném sáng cho Ba Long, khiến Ba Long thậm chí không có cơ hội suy nghĩ.
Nhẫn đang trên tay, nếu không xem ngược lại có vẻ mình chột dạ, Ba Long cũng chỉ có thể mở ra xem.
Đương nhiên hắn không thấy tiền bạc hay bảo vật gì.
Tô Trầm cười nói: “Có cần lục soát người không?”
Ba Long trầm giọng nói: “Không cần. A Luân, xin lỗi Tô công tử.”
Người áo đen tên A Luân chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, Tô công tử.”
“Không sao.” Tô Trầm trả lời: “Có điều nếu chỗ này không phát hiện ra gì, vậy chỉ có thể tới Âm Sơn. Đương nhiên nếu ai chưa hết hy vọng cũng có thể vòa tìm thử. Có điều tốt nhất các ngươi nên nhanh lên. Đi đường cũng cần thời gian, vạn nhất kéo dài tới ngày mai… Ta lại phải trả thêm tiền công một ngày.”