Mặc dù lên tới ba trăm người, nhưng đối mặt với một đám Nguyên Khí Sĩ, vận mệnh bọn giặc cướp chỉ có thể là bi đồ sát.
Đám áo đen như sát thần trong bóng đêm, bọn họ lợi dụng đêm đen lúc ơtí lúc lui, sử dụng các loại Nguyên kỹ thần kỳ quái dị, thỏa thích săn giết đám giặc cướp kia.
Ba Long như thiên thần kim giáp, huy phong lẫm liệt dẫn đầu, hoàn toàn không để ý tới bất cứ công kích nào, thậm chí không buồn mặc Dung Kim Chiến Giáp, tùy cho mũi tên đao thương của bọn giặc cướp đánh lên người, thậm hcí ngay vòng bảo hộ cũng không cần khởi động, chỉ dùng cơ thể cũng thoải mái ngăn chặn. Kiếm lớn trong tay tùy ý vung lên mang theo ánh kiếm khổng lồ, nơi nào nó lướt qua đều bị chém thành hai nửa.
Tình trạng của Lê lại hoàn toàn trái ngược với Ba Long. Hắn chỉ chậm rãi bước trong đám người, nhưng lũ cướp đều như không nhìn thấy hắn, không một đòn tấn công nào rơi vào người Lê. Lê chỉ đơn giản lững thững bước đi, tay cầm xà trượng màu đen đâm vào tim đối phương. Đó là một cây gậy dài khoảng một thước chế tạo bằng Hắc Mộc, đầu trượng điêu khắc hình con rắn đen, đuôi trượng lại là mũi nhọn. Đối phương tới tận lúc ngã xuống vẫn không phát hiện công kích từ đâu đến. Thi thoảng mục tiêu hơi đông, trên người hắn lại bốc lên từng luồng khói màu đen. Dưới sự xâm nhiễm của đám sương mù đó, từng tên giặc cướp toàn thân thối rữa ngã lăn xuống chết đi. Bọn họ chết rất chậm, cũng cực kỳ đau đớn.
A Luân ra tay dứt khoát hơn hẳn Lê. Đây là một người trẻ tuổi dáng vẻ như một con báo, hai mắt rất sáng, vũ khí trong tay mỏng như tờ giấy, mỗi lần xuất thủ đều đánh trúng chỗ yếu như yết hầu, trái tim, khí hải. Hắn ra tay cực nhanh, thường chỉ là ánh đao lóe lên, đối thủ đã trúng chiêu. Khi A Luân rời khỏi đối thủ, đối thủ mới phát hiện bản thân đã chết. Hắn chỉ là Nguyên Sĩ Dẫn Khí cao đoạn, thế nhưng ra tay hung ác, giết người nhanh chóng, thậm chí còn trên cả Ba Long.
Nhưng hắn vẫn không phải người giết nhiều nhất.
Người giết nhiều nhất là Yên Hỏa.
Yên Hỏa là mộTô Trầm trong ba Phí Huyết cảnh, người cũng như tên, hắn thích phóng hỏa.
Hắn là người rực rỡ nhất trong bóng tối, khi hắn đứng đó, một ngọn lửa tròa lên lấy hắn làm trung tâm bủa ra khắp bốn phía. Ngọn lửa như có mắt tránh khỏi tất cả mọi người cùng phe, linh hoạt như rắn, quấy lấy đám giặc cướp kia. Giữa bóng tối đen kịt, ngọn lửa múa may như rắn, trở thành điểm sáng rực rỡ nhất trên núi, Yên Hỏa cũng thành bó đuốc sáng rõ nhất trong số tất cả mọi người. Ngọn lửa hung bạo thỏa thích tung hoành, chí ít một phần ba giặc cướp chết trong tay hắn.
Những kẻ còn lại sợ hãi, điên cuồng bỏ trốn, thế nhưng rừng cây mà Đồng Lộc gieo xuống đã trở thành ác mộng cuối cùng của chúng.
Đây là một loại cây khổng lồ mọc ra mặt quỷ, bọn chúng ban đầu bất động, nhưng mỗi khi có giặc cướp chạy vào trong phạm vi cành cây của chúng chạm vào được, đại lượng cành lá sẽ khua xuống như dây thừng, quấn lấy đối phương, sau đó cái miệng trên mặt quỷ sẽ mở ra. Cành lá sẽ dùng tốc độ rất chậm từ từ đưa mục tiêu vào cái miệng trên phần gốc mặt quỷ. Lúc này mục tiêu sẽ không ngừng giãy dụa, sợ hãi của họ chính là gia vị tốt nhất của cây mặt quỷ này. Cuối cùng cây mặt quỷ sẽ nuốt mục tiêu vào, chậm rãi nhai nát, xen giữa tiếng nhai còn vang vọng tiếng hét tan nãt cõi lòng của con mồi.
Rừng quỷ ăn thịt người triệt để phá hủy phòng tuyến trong lòng đám giặc cướp, khiến bọn chúng không còn đường nào để trốn, cũng không còn lòng dạ nào chiến đấu.
Tô Trầm là kẻ duy nhất không xuất thủ.
Mỗi khi có giặc cướp ra tay với cậu, Cương Nham mặc Dung Kim Chiến Giáp sẽ giúp cậu ngăn cản tất cả mọi công kích, tận tụy hoàn thành trách nhiệm trung thành của một binh sĩ, tận tâm bảo vệ chủ nhân.
Thi thoảng có công kích Cương Nham không ngăn cản kịp cũng không sao, vì bên cạnh Tô Trầm còn Thanh Bạch.
Thanh Bạch là một người trẻ tuổi, dung mạo còn hơi non nớt, một trong ba Dẫn Khí cảnh của nhóm bảy người..
Không phải người tính cách cấp tiến nhanh nhẹn như A Luân, Thanh Bạch trông như anh trai hàng xóm, khi nói chuyện thậm chí còn đỏ mặt, có chút ngây ngô.
Nhưng hắn ra tay lại không hề ngây ngô.
Thanh Bạch không dùng vũ khí, tay của hắn chính là vũ khí.
Đó là một đôi tay trắng trẻo nhưng lại cứng cỏi như ngọc thạch.
Một khi có tên bắn tới, bàn tay Thanh Bạch sẽ nhanh chóng tóm gọn như tóm những con sâu bọ bay ngang ra, sau đó buông tay, mặc cho chúng rơi xuống.
Một mũi tên đột ngột bay tới, Thanh Bạch bắt ngay lấy. Có lẽ do ra tay hơi lỏng, mũi tên xuyên qua ngón tay hắn, dừng ngay trước mí mắt Tô Trầm.
Ánh mắt Tô Trầm không hề nhúc nhích, như không nhìn thấy gì, không biết gì.
“Không sao, thiếu chút nữa… vẫn là không sao, đúng không?” Tô Trầm mỉm cười như hoàn toàn không biết tình cảnh cực kỳ nguy hiểm vừa rồi.
“Ngươi không ngại là được rồi.” Thanh Bạch vẫn ngại ngùng như trước.
Vậy là Tô Trầm lại tiếp tục bước tới, Thanh Bạch theo sát phía sau.
Cho dù lúc ở Kim Danh Phường không tra ra Tô Trầm giữ riêng thứ gì, thế nhưng lần này Ba Long không muốn để Tô Trầm có cơ hội một mình tìm bảo vật nữa.
Chiến đấu diễn ra rất nhanh, số lượng giặc cướp nhanh chóng giảm bớt.
Khi Tô Trầm đi tới đại sảnh sơn trại, bên ngoài đã chẳng còn mấy tiếng la hét, chỉ có ánh lửa bừng bừng rọi sáng tận chân trời.
”Có thu hoạch gì không? Thanh Bạch?” Ba Long bước tới hỏi.
“Không có gì. Đại nhân, các vị giết nhanh quá.” Thanh Bạch nhỏ giọng trả lời.
“Một đám rác rưởi, giết cũng chẳng nghĩa lý gì.” Ba Long trả lời, sau đó quay lại hô: “Đừng giết sạch, để lại vài người sống!”
Ầm ầm ầm, một đống người bị đánh bất tỉnh vứt sang một bên.
Tùy tiện tóm lấy hơn mười người sống, sau đó lại tiếp tục giết.
Một làn khói đen đột nhiên sinh ra, thân hình Dạ Mị lơ lửng xuất hiện, tay còn nắm một nữ nhân trang điểm lộng lẫy.
“Phía sau núi có lối đi, hơn mười tên cướp muốn trốn theo hướng đó, đã bị thanh trừ. Đây là phu nhân của Lệ Minh Đường, chắc chắn ả sẽ biết chúng giấu của ở đâu.”
Nghe thấy bắt được nữ nhân của Lệ Minh Đường, mọi người đều phấn chấn tinh thần.
“Lê, đừng giết nữa, ngươi cùng Dạ Mị tới thẩm vấn nữ nhân này!” Ba Long nói.
”Vâng.” Lê phát ra tiếng cười quỷ mị, bồng bềnh lướt tới.
Nguyên Huyễn Sư là cao thủ trong lĩnh vực thẩm vấn, không ai có thể nói dối được trước mặt bọn họ, ảo thuật tinh thần có thể dễ dàng nhận ra lời nói dối.
Có điều nữ nhân kia rõ ràng không có suy nghĩ liều chết gì, chỉ quỳ trên mặt đất dập đầu lia lịa. Lê chỉ hỏi một câu, cô ả đã phun hết ra.
Nói xong địa điểm giấu bảo vật, Lệ phu nhân vẫn lạy lấy lạy để, đầu đập thùm thụm xuống sàn nhà, miệng không ngừng gào thét: “Đại nhân, xin tha mạng cho tôi, tôi đã nói hết những gì mình biết rồi…”
“Ồn ào!” Lê chán gét nói, thuận tay đánh một chưởng lên đỉnh đầu người phụ nữ kia, lại chỉ một đòn đã khiến đầu người cô ả nổ tan. Có lẽ dùng sức quá mạnh, sắc mặt lê cũng hơi trắng đi, bước chân lung lay một thoáng.
Đồng Lộc cười nói: “ Kiềm chế chút đi Lê, đừng lãng phí quá nhiều sức lực trên người nữ nhân.”
Câu này một lời hai nghĩa, khiến cho mọi người cười vang, chỉ có Dạ Mị hừ lạnh bất mãn.
“Được rồi, đã biết nơi giấu bảo vật ở đâu thì tới đó thôi.” Ba Long đứng lên nói.
Căn cứ theo chỉ điểm của Lê, mọi người quả thật tìm được một con đường ngầm phía sau ngọn giả sơn.
Cuối con đường này là một gian mật thất, mở mật thất ra, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu.
Tuy đều là chút tiền tài thế tục, nhưng cũng có thể dùng đổi lấy không ít Nguyên thạch.
A Luân cùng Cương Nham phụ trách kiểm kê, nhanh chóng đưa ra kết quả.
Đống vàng bạc châu báu tổng trị giá hai vạn hai ngàn lượng vàng ròng.
Không tính quá ít nhưng cũng không thể nói là nhiều - - Dẫu sao cũng là gia sản do một Khai Dương cảnh lưu lại.
“Mẹ nó, tốt xấu gì cũng là Âm Sơn Quân, sao lại có chút tiền như vậy.” Đồng Lộc bất mãn nói.
“Giặc cướp chỉ là giặc cướp, nếu kiếm được nhiều tiền đã không làm từ lâu rồi.” Dạ Mị lại không lấy làm lạ.
“Kiểm tra thêm những người khác, xem xem có còn chỗ giấu của nào nữa không.” Ba Long nói, hiển nhiên hắn cũng không hài lòng với thu hoạch lần này.
Chỉ là kết quả thật sự khiến người ta thất vọng, hiển nhiên đây đã là nơi giấu toàn bộ của cải châu báu của Âm Sơn Quân.
Ba Long thở dài: “Tô Trầm tiểu huynh đệ, xem ra vận may của ngươi không được tốt lắm. Theo quy củ đã định, chỗ hàng này trị giá hai mươi ngàn Nguyên thạch, khấu trừ sau ngàn còn lại mười bốn ngàn, ngươi có thể lấy bảy ngàn. Lại trừ tiền bán Nguyên khí cho ngươi, ngươi phải đưa thêm cho chúng ta một ngàn Nguyên thạch.”
Tô Trầm cười nói: “Đợi lát trở lại thành Lâm Bắc ta sẽ thanh toán một ngàn Nguyên thạch. Còn lần này kiếm được chừng đó Tô Trầm thật ra đã thấy rất đủ rồi.”
“Coi như ngươi thức thời.” A Luân bên cạnh hừ một tiếng.
“Hả?” Ba Long trừng mắt với A Luân, lúc này hắn mới không dám nói thêm gì nữa.
Tuy lúc tìm kiếm bảo vật đấu đá lẫn nhau, thế nhưng xét tổng thể, Ba Long cũng không muốn làm căng với Tô Trầm.
Dù sao tiền của chỉ là chuyện nhỏ, kế hoạch của tổ chức mới là chuyện lớn.
Nếu vì chút tiền lặt vặt này mà khiến hành động thất bại, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.
Vì vậy hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Tuy tiểu huynh đệ không ngại nhưng trong lòng ta vẫn thấy băn khoăn. Vừa rồi ta giết chết Lệ Minh Đường đoạt được Phi Nguyệt Luân của hắn, thu hoạch cũng đã khá lớn. Ta thấy khảon bốn ngàn Nguyên thạch của ta cũng không cần thanh toán, xem như ta tặng riêng cho Tô công tử…”
Tô Trầm vội nói: “Ba Long đại nhân, không cần như vậy, trước khi lên đường đã bàn bạc cẩn thận cách phân phối rồi. Quy củ chính là quy củ, không thể tùy tiện phá bỏ được. Bất kể Tô Trầm thu hoạch được bao nhiêu chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới việc xây dựng giao tình giữa chúng ta lần này.”
Lại là lời cự tuyệt.
Nghe vậy Ba Long thở phào một hơi, cười nói: “Có lời này của Tô công tử, ta cũng yên tâm.”
Hắn còn muốn nói vài lời khách khí, đúng lúc này một giọng nói the thé đột nhiên vang lên: “Tô thiếu gia… Tô thiếu gia cứu tôi với…”