Nghe theo tiếng nhìn lại, đã thấy bên ngoài một tên cướp đang gào thét như điên, bên cạnh là một đám người ngã trong vũng máu.
Kẻ này còn chưa chết, nhưng hắn sẽ nhanh chóng nối gót những người khác - - đám người Ba Long không định tha cho một ai.
Không ngờ là hắn lại biết Tô Trầm.
Dưới bóng đêm, Tô Trầm cũng không thấy rõ mặt đối phương.
Cậu nghiêng đầu cau mày, ra vẻ lắng nghe: “Ngươi là ai? Ngươi biết ta?”
Tên cướp kia gần như bò vào đại sảnh, ôm lấy bắp đùi Tô Trầm gào khóc: “Tô thiếu gia, Tô công tử, là tôi, tôi là Thanh Hà đây!”
“Thanh Hà?” Cái tên này khiến Tô Trầm suy nghĩ một hồi, sau đó mới nhớ ra: “Thanh Hà? Ngươi là hạ nhân Thanh Hà bên cạnh Hà Tư Niên?”
Tên cướp kia mừng phát khóc: “Đúng đúng, chính là tôi. Tô thiếu gia, ngài còn nhớ tôi!”
Hà Tư Niên chính là thiếu gia của Hà gia, năm xưa còn học cùng trường với Tô Trầm.
Sau khi Tô Trầm mù, cậu cũng không tới lớp học nữa, không liên lạc gì với đám Hà Tư Niên, đằng nào bọn họ cũng vốn không phải bằng hữu.
Chẳng ngờ hôm nay lại gặp người hầu của Hà Tư Niên ở đây.
Tô Trầm chưa từng tiếp xúc với Thanh Hà, đương nhiên cũng chưa từng giao lưu hữu hảo gì.
Thanh Hà cũng biết điểm này, nhưng đang lúc nguy nan như vậy, ngoại trừ Tô Trầm hắn đã chẳng còn ai quen thuộc, cho dù người này không phải bạn bè của thiếu gia thì cũng đã là tia hy vọng cuối cùng của hắn.
Bởi vậy hắn ôm bắp đùi Tô Trầm gào khóc: “Tô thiếu gia, cứu ta với. Nể mặt Hà thiếu gia, xin ngài bảo họ tha cho ta đi…”
“Hà Tư Niên?” Tô Trầm mỉm cười: “Quan hệ giữa tứ đại gia tộc trước nay chưa từng hòa thuận, hắn cũng chưa bao giờ là bạn bè của ta. Từ khi ta mù tới giờ lại càng không hề gặp mặt. Nể mặt hắn ư? Ngươi đang nói đùa đấy à?”
Thanh Hà gấp quá, lớn tiếp kêu khóc: “Tô thiếu gia, ngài đừng vậy mà, tốt xấu gì ngài cũng là bạn học cùng Hà thiếu gia mà.”
Chỉ là nhìn dáng vẻ hờ hững của Tô Trầm, rõ ràng không có ý định nói giúp hắn.
Bên kia, vài tên hung thần ác sát đã nhìn về phía hắn.
Thanh Hà biết tính mạng mình đang như ngàn cân treo sợi tóc, hắn kêu khóc: “Tôi có thể làm việc cho ngài mà, tôi có thể nói hết kế hoạch của Hà gia cho ngài mà, ngài sẽ biết kế hoạch tranh đoạt Tiềm Long của họ mà!”
Tô Trầm lắc đầu: “Ta không hứng thú.”
A Luân nhấc đao đi về phía hắn.
“Không, không!” Thanh Hà sợ tới phát khóc, mắt thấy A Luân đã giơ đao lên chuẩn bị chém xuống, khoảnh khắc đó đột nhiên tâm linh thông suốt, hét lớn: “Nhị thúc ngài, tôi biết kế hoạch của nhị thúc ngài!”
“Hả?” Tô Trầm tóm tóc Thanh Hà kéo lại, ánh đao chém lên đất trống.
“Ngươi lặp lại lần nữa!” Tô Trầm nói với giọng trầm trầm.
Thanh Hà hét lớn: “Tôi biết kế hoạch của nhị thúc ngài, tôi biết hắn định đối phó với ngài thế nào.”
Nắm yết hầu Thành Hà, Tô Trầm nói: “Kế hoạch gì? Nói mau, nếu có giá trị ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi không chết.”
Thanh Hà hét lớn: “Dược tề Nguyên Năng cùng dược tề Hắc Ma, mấy hôm trước hắn mua hai thứ này.”
“Dược tề Nguyên Năng? Dược tề Hắc Ma?” Sắc mặt Tô Trầm lập tức trầm xuống.
Dược tề Nguyên Năng, tên cũng như ý nghĩa, nó là dược tề ẩn chứa đại lượng Nguyên năng, sau khi sử dụng có thể trực tiếp hấp thu gia tăng tu vi bản thân. Có điều giá tiền cũng rất đắt, một bình dược tề Nguyên Năng bình thường cần tới năm ngàn Nguyên thạch, mức độ tăng cường thì lại căn cứ theo tu vi người sử dụng bất đồng mà cũng khác nhau, tu vi càng cao phạm vi tăng cường càng thấp. Năm ngàn Nguyên thạch, nếu để một Nguyên Sĩ vừa thăng cấp Dẫn Khí đi kiếm, dùng giá gấp mười giá tiêu chuẩn cũng phải năm trăm ngày, mà thời gian dược tề Nguyên Năng tiết kiệm được không tới một phần tư, cân nhắc tới đầu tư và thành quả có thể thấy không hề có lợi. Vì vậy ngoại trừ các hào môn đại tộc lắm tiền không biết tiêu đâu, những người khác chắc chắn không cam lòng sử dụng loại thuốc này. Tô Khắc Kỷ dám mua cho con trai dược tề Nguyên Năng cũng là bất chấp mọi thứ đánh bạc rồi.
Về phần dược tề Hắc Ma lại là một loại độc dược làm tê liệt thần kinh, sau khi uống xong lực lượng se xko yếu đi nhưng tốc độ phản ứng của thần kinh lại suy giảm, nhìn bên ngoài trông như kẻ phản ứng chậm chạp. Điểm lợi duy nhất của loại dược này là nó chỉ làm suy yếu tốc độ phản ứng của thần kinh, nhìn từ ngoài hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc. Hơn nữa chỉ cần không động thủ sẽ không phát tác, ngay cả người trúng độc cũng không biết bản thân trúng độc, cực kỳ bí ẩn. Nhưng bản chất của nó vẫn là một loại độc dược, cho nên sau khi hiệu quả qua đi vẫn sẽ để lại chút di chứng, kiến cơ năng toàn cơ thể kẻ trúng độc giảm sút.
Nếu Thanh Hà không nói dối, vậy dược tề Hắc Ma này mua cho ai, không cần nói cũng biết.
Bàn tay Tô Trầm không hề lỏng đi, chỉ hỏi: “Sao ngươi biết?”
Thanh Hà vội nói: “Hắn phái người tới Phong đường mua thuốc nhưng lại không biết Lưu gia sau lưng Phong đường đã sớm kết thân với Hà gia.”
“Lưu gia?” Tô Trầm cũng ngạc nhiên.
Lưu gia là đại gia của Phi Tiên Phủ, kém hơn chút so với Cố gia ở Lũng Tây nhưng cũng là thế gia quý tộc, không ngờ Hà gia lại liên kết được với họ.
Đây chính là lá bài tẩy của người nhà họ Hà ư? Hay là động tĩnh của Lâm gia khiến các nhà khác đều cảnh giác, liên tiếp có hành động?
Tô Khắc Kỷ mua thuốc nhưng đi chỗ nào không đi lại tới Lưu gia, Thanh Hà có biết được tin cũng không lạ.
“Vậy sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Tô Trầm hỏi.
Thanh Hà trả lời: “ Âm Sơn Quân vốn là con chó do Lưu gia nuôi, bằng không chỉ chút lực lượng của họ làm sao sống tiêu dao gần Phi Tiên Phủ đến giờ. Lệ Minh Đường làm việc cho Lưu gia, Lưu gia cũng âm thầm che chở cho hắn. Tôi được Hà gia phái tới phụ trách liên hệ cùng Lưu gia. Để che giấu tai mắt người ngoài, mỗi lần ra vào đều do Âm Sơn Quân hộ tống. Mấy hôm trước Tô gia lão nhị phái người tới mua dược tề Nguyên Năng cùng dược tề Hắc Ma, Hà gia hy vọng Lưu gia có thể động thủ đôi chút trong dược tề Nguyên Năng, hãm hại Tô Khánh. Thế nhưng Lưu gia cho rằng chuyện này không cẩn thận sẽ phá hỏng thanh danh của mình nên từ chối. Tôi đang trên đường đem thư từ chối về, trời đã tối nên định qua đêm ở đây, định mai lại lên đường. Không tin ngài cứ nhìn, thư vẫn còn trong ngực tôi đây!”
Tô Trầm gật đầu, Cương Nham đã lấy từ trong người Thanh Hà ra một bức thư.
Cương Nham không biết chữ, Tô Trầm nói: “Xin nhờ Ba Long đại nhân đọc giúp ta.”
Ba Long nhận thứ nhìn qua, gật đầu nói: “Hắn không nói dối, đây quả thật là thư từ chối của Lưu gia.”
“Phù!” Tô Trầm thở dài.
Quả nhiên Tô Khắc Kỷ đã bắt đầu hành động.
Lần này không chỉ định giúp con trai tăng cường thực lực, còn định đầu độc cậu.
Hắn quả thật đủ tàn nhẫn.
Cũng đúng thôi, sau khi kế hoạch thất bại bao nhiêu năm như vậy, hắn đã không còn nhẫn nhịn nổi!
Khả năng lớn hơn nữa là lần tranh đoạt cuối cùng trước Tiềm Long Viện này thật ra đã chẳng còn ý nghĩa, thay vào đó chỉ có trả thù!
Đây không còn là tranh đoạt nữa, chỉ thuần túy là trả thù!
Tô Trầm có hể hiểu được tâm trạng này.
“Tô thiếu gia, tôi nói hết mọi chuyện mình biết rồi, giờ ngài có thể tha cho tôi chưa?” Thanh Hà khóc rống lên.
“Một vấn đề cuối cùng, người của Tô gia tới mua thuốc là ai? Khi nào thì đi?”
“Người mua thuốc là tùy tùng của tô Khánh, Trường Tùng. Sáng sớm ngày mai Lưu gia sẽ làm xong thuốc giao cho cho hắn mang đi.” Thanh Hà trả lời.
Tô Trầm gật đầu: “Giờ ta cho ngươi một cơ hội. Sau khi từ nơi này xuống núi, chạy về phía nam, rời xa nơi này đến nơi khác sống, từ nay về sau cũng không được nhắc lại chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nhưng nếu ngươi không làm được, ngươi sẽ chết.”
Thanh Hà dập đầu như giã tỏi: “Tôi đi ngay đây, tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa, tôi sẽ không nói gì! Không nói gì!”
Tô Trầm phất tay một cái: “Đi đi.”
Thanh Hà bò dậy bỏ chạy, những người khác chỉ đứng nhìn hắn, cùng cười lạnh.
Mắt thấy Thanh Hà chạy khỏi trại, chạy xuống núi, A Luân đột nhiên nói: “Ta nói này, ngài không định thả tiểu tử kia thật chứ? Ba Long đại nhân?”
Ba Long nhìn về phía Tô Trầm: “Ta tin rằng tứ thiếu gia Tô gia biết hắn đang làm gì.”
Tô Trầm chậm rãi nói: “Dạ Mị, phải phiền cô đi một chuyến.”
“Muốn ta đi giết hắn ư?”
“Không, chỉ muốn nhờ cô đi xem xem, sau khi xuống núi hắn đi về phía nào. Nếu hắn đi về phía nam thì tha cho hắn. Nhưng nếu hắn đi Phi Tiên Phủ hay thành Lâm Bác… thì giết hắn đi.”
A Luân cười lạnh: “Làm việc thừa thãi.”
Tô Trầm thản nhiên trả lời: “Ta có giới hạn của mình.”
Dạ Mị nhìn Ba Long.
Ba Long gật đầu, mỉm cười: “Có giới hạn dù sao cũng tốt hơn không có giới hạn.”
Dạ Mị hiểu ý, xoay người rời đi.
Không bao lâu sau, Dạ Mị trở về.
Mang theo đầu của Thanh Hà.
“Hắn phụ sự tin tưởng của ngươi.” Dạ Mị nói.
Tô Trầm trả lời: “Hắn không phụ ta, hắn chỉ phụ chính hắn.”