Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 21: Bảo ta lão đầu này đi nghe kể chuyện cùng với một đám tiểu hài?

Chương 21: Bảo ta lão đầu này đi nghe kể chuyện cùng với một đám tiểu hài?




Lý Niệm Phàm nhìn dáng vẻ của hắn, không đành lòng nhìn thấy hắn ngộ nhập lạc lối, mở miệng nói: "Mặt trời lên mặt trăng lặn, sinh lão bệnh tử, cái này chính là quy luật trong thiên địa, ngươi ngay cả thế giới chân thật còn chưa hiểu rõ thì làm sao có thể truy cầu đạo của chính mình?"

"Mười năm thì có thể thấy được xuân đi thu tới, trăm năm có thể chứng sinh lão bệnh tử, ngàn năm than thở vương triều đổi thay, vạn năm có thể thấy được đấu chuyển tinh di, những thứ này há lại một sớm một chiều là có thể hiểu ra? Phàm nhân nếu như dùng tầm mắt một ngày đi nhìn trộm thiên địa trăm vạn năm thì không khác gì vớt trăng trong giếng."

Toàn thân thư sinh chấn động, trên mặt hắn vẻ mặt biến hóa không ngừng, khi thì hưng phấn, khi thì hoang mang.

Lý Niệm Phàm không quản tới hắn nữa mà là đi trở về núi.

Chỉ có thể tới giúp tới đây, có thể nghĩ thông suốt hay không thì toàn bộ đều phải dựa vào chính hắn.

Tuy nói trường sinh đều là mộng tưởng đối với mỗi một người, nhưng nếu vì thế mà bước vào điên cuồng vậy thì không đáng, người vẫn là nhận rõ hiện thực mới tốt.

Trở lại chỗ ở, Lý Niệm Phàm ném hai con chá chép lớn cho Tiểu Bạch, báo món ăn mà hôm nay muốn ăn, sau đó lặng lẽ thưởng thức bữa trưa một mình.

Lúc này, ở xa xa ngoài ngàn dặm, một lão giả tóc trắng xóa mang theo một tên thiếu niên đang chạy về phía Vạn Kiếm tiên tông.

Bọn họ đều là kiếm tu đang ngự kiếm phi hành.

Trên đường đi, lão giả thở ngắn than dài, trong ánh mắt mang theo vẻ thương xót.

Thiếu niên cuối cùng cũng nhịn không được, mở miệng mà hỏi: "Sư phụ, Vạn Kiếm tiên tông bây giờ chỉ sợ đã không còn tồn tại nữa, chúng ta còn đi tới làm cái gì?"

Lão giả thở dài nói: "Xung nhi, người tu tiên chúng ta vốn là nghịch thiên mà đi, trông như siêu thoát phàn trần, nhưng kỳ thực nguy cơ ở khắp mọi nơi, nếu như có một ngày sinh tử tiến thoái lưỡng nan, chỉ sợ ngay cả người nhặt xác cũng không có."

"Ta và Bạch Vô Trần đều là kiếm tu, tranh đấu với nhau tới trăm năm, cũng chỉ có ta mới có thể đi nhặt xác giúp lão gia hỏa kia."

"Sư phụ, nếu như gặp phải Kiếm Ma thì làm sao bây giờ?" Thiếu niên long lắng mà hỏi.

Lão giả tỏ ra không thành vấn đề nói: "Gặp phải thì gặp phải, dù sao thì ta cũng không còn sống được mấy năm nữa, tới lúc đó ngươi trực tiếp chạy, ta sẽ tranh thủ thời gian cho ngươi."

Ánh mắt của hắn có chút ảm đạm, mang theo một chút cảm xúc bi quan chán trường.

Năm năm trước kiếm tu là huy hoàng cỡ nào, không nghĩ ra đảo mắt cái đã bị Kiếm Ma diệt hơn phân nửa, chính mình tuổi đã cao, thực lực lớn không bằng trước, căn bản không lọt mắt Kiếm Ma, bằng không chỉ sợ cũng sớm đã chết rồi.

Lấy tính tình bướng bỉnh của tên Bạch Vô Trần kia, chắc chắ là không có chạy trốn, hiện tại thi thể tám thành đã lạnh rồi.

Ngươi người bay xẹt qua ở trên không trung tạo thành một dải cầu vồng, chẳng mấy chốc thì đã đi tới địa bàn của Vạn Kiếm tiên tông.

Đúng vào lúc này, lão giả đột nhiên có cảm giác, nhìn về phía không trung xa xa.

Ba dải cầu vồng dài từ xa mà tới gần, đảo mắt cái đã tới.

Chính là ba người Bạch Vô Trần vừa mới nghe xong chuyện mà Lý Niệm Phàm kể đang trên đường về nhà.

Nhìn thấy lão giả, Bạch Vô Trần hơi sững sờ, "Triệu lão đầu, sao ngươi lại tới đây?"

Triệu lão đầu cũng ngẩn tò te ra một lúc, trợn mắt nhìn Bạch Vô Trần rồi nói: "Bạch Vô Trần, làm sao mà ngươi còn chưa chết? Ta còn chuẩn bị tới nhặt xác cho ngươi nha!"

Bạch Vô Trần lại không tức giận chút nào, mỉm cười, "Ha ha ha, ngươi cao tuổi rồi, sau này ta chắc chắn sẽ nhặt xác cho ngươi."

"Hừ." Triệu lão đầu không có phản bác, hiếu kỳ nói: "Không phải Kiếm Ma khiêu chiến ngươi sao? Ngươi trốn đi sao?"

"Ta sẽ trốn sao? Triệu lão đầu, ngươi đang xem thường ai đây?" Bạch Vô Trần dựng râu trợn mắt, sau đó nhếch miệng nên tạo một đường cong vẻ trêu tức, thoáng thả ra một chút khí tức của mình.

Triệu lão đầu chấn động toàn thân, con ngươi đột nhiên trợn lớn lên, cả kinh nói: "Ngươi, ngươi tiến vào Xuất Khiếu kỳ rồi?"

Bạch Vô Trần không nói gì, chỉ là đắc ý hai mắt nhắm nghiền.

"Làm sao mà ngươi đột phá? Chuyện này không có đạo lý a! Ta cũng không kém ngươi a!" Triệu lão đầu không ngừng đánh giá Bạch Vô Trần, chua chát mà nói.

"Hết cách rồi, ta chính là đột phá." Bạch Vô Trần đắc ý mà nói.

Sắc mặt của Triệu lão đầu có chút mất tự nhiên, buồn bã chắp tay nói: "Chúc mừng Bạch tiền bối."

Giọng nói của hắn chứa đầy vẻ đắng chát, ban đầu vốn cùng một vạch xuất phát, đột nhiên phát hiện bằng hữu vượt qua chính mình, phần tâm tình này thật sự là không dễ chịu.

"Triệu lão đầu, giao tình mấy trăm năm giữa chúng ta, gọi ta là tiền bối không được tự nhiên, hai ta vẫn giống như trước kia đi." Bạch Vô Trần vội vàng nói.

Triệu lão đầu lại kiên trì nói: "Thế giới tu tiên lấy thực lực làm đầu, ta gọi ngươi một tiếng tiền bối không thiệt thòi a."

Bạch Vô Trần nhìn vào Triệu lão đầu, nội tâm lại là khe khẽ thở dài.

Lấy tính tình của Triệu lão đầu, đừng nói chính mình đột phá tới Xuất Khiếu, xem như lập tức thành tiên thì hắn chắc chắn sẽ chửi chính mình.

Nhưng bây giờ lại cúi đầu trước chính mình, nguyên nhân thì chỉ có một cái.

Tuổi thọ của hắn chỉ sợ không còn nhiều lắm.

Trông cậy vào Bạch Vô Trần sau này có thể nhìn vào thể diện của hắn mà chăm non đồ tử đồ tôn của hắn một chút.

Người tu tiên truy cầu trường sinh, nhưng cuối cùng người có thể trường sinh liệu có thể có được mấy người?

Trúc Cơ kỳ có tuổi thọ hai trăm năm, Kim Đan kỳ là bốn trăm năm, Nguyên Anh kỳ thì tám trăm năm, còn Xuất Khiếu kỳ là một ngàn sáu trăm năm, cứ thế mà suy ra, chỉ có vượt qua Tam Tai Cửu Kiếp thành tiên, chỉ sợ mới có thể thu được trường sinh đi.

Khó, khó như lên trời.

Tuổi thọ còn lại của Triệu lão đầu chỉ sợ sẽ không vượt qua năm mươi năm.

Bạch Vô Trần đưa mắt một cái là có thể thấy ngay được tâm tư của Triệu lão đầu, nhìn thấy lão hữu của mình như vậy nội tâm hắn thầm than không thôi.

Hắn trầm ngâm một lát, cuối cũng vẫn muốn giúp lão hữu một tay, mở miệng nói: "Xem như ta đột phá tới Độ Kiếp, ngươi cảm thấy ta sẽ là đối thủ của Kiếm Ma sao?"

Triệu lão đầu khẽ chau mày, không hiểu ý tứ của Bạch Vô Trần.

Bạch Vô Trần ngưng tiếng nói: "Thật ra thì sở dĩ ta có thể đột phá là bởi vì nhận được sự chỉ điểm của cao nhân, mà Kiếm Ma chính là bị vị cao nhân đó giết chết!"

"Cái gì? !"

Giọng nói của Triệu lão đầu trở nên sắc nhọn, khắp khuôn mặt hiện vẻ khó có thể tin.

Thanh niên đằng sau hắn cũng là sắc mặt đột nhiên thay đổi, giống như nghe được chuyện khó tin nhất trên đời.

Có thể làm cho Nguyên Anh kỳ đột phá tới Xuất Khiếu kỳ, cao nhân này lợi hại tới mức nào a.

Triệu lão đầu giọng điệu vội vàng nói: "Ngươi không nói đùa ta chứ? Cái này cần là thủ đoạn của tiên nhân đi."

"Thật ra thì ta cảm thấy đối phương xa xa không phải chỉ là tiên nhân đơn giản như vậy." Giọng điệu của Bạch Vô Trần đầy vẻ kính nể, sau đó nói lại tạo ngộ của mình một lần.

Mà vẻ mặt của Triệu lão đầu cũng là biến hóa không ngừng, từ chấn kinh tới kính nể rồi lại tới đờ đẫn.

Máy lọc khí tạo ra linh khí, máy lọc nước tạo ra linh thủy.

Bức họa ẩn chứa kiếm ý, quan trọng đó chỉ là bản nháp.

Một miếng ngọc bội ý chí Phượng Hoàng, thổi một hơi khiến cho Kiếm Ma hóa thành tro bụi.

Cháo gạo trắng ẩn chứa đạo vận.

Những chuyện này làm sao nghe đều giống như truyện nghìn lẻ một đêm vậy.

Thẳng tới Bạch Vô Trần bắt đầu sợ hãi thán phục lúc Lý Niệm Phàm kể chuyện, sắc mặt Triệu lão đầu đột nhiên trầm xuống.

"Bạch Vô Trần, ta thừa nhận thực lực của ngươi cao hơn ta, thế nhưng đây cũng không phải là lý do ngươi có thể trêu đùa ta!" Giọng điệu của Triệu lão đầu không tốt nói: "Ngươi căn bản chính là đang kể cho ta nghe một câu chuyện đúng không? Ngươi lừa ta sao!"

Bạch Vô Trần cười khổ nói: "Triệu lão đầu, ta thực sự không có lừa ngươi, chờ tới ngày mai ngươi đi với ta nghe kể chuyện thì biết."

Đừng nói Triệu lão đầu, thật ra thì lúc chính hắn nói ra cũng cảm thấy có chút ảo diệu, những chuyện này thật sự là rất khó có thể tin, nếu không phải chứng kiến tận mắt thì sẽ chẳng ai tin tưởng cả.

"Đi theo ngươi nghe kể chuyện? Ngươi cho rằng ta là tiểu hài ba tuổi sao?" Triệu lão đầu nổi giận đùng đùng, mặt đỏ rực lên.

"Ta một lão đầu sắp chui xuống lỗ, bảo ta lão đầu này đi nghe kể chuyện cùng với một đám tiểu hài, đây không phải là chuyện cười sao? "

P/S: Ta thích nào ... chương 2.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch