Chương 22: Thế giới đại lão quả nhiên tràn đầy khảo nghiệm
"Đã nói tới nước này rồi ta cũng không tiện nói thêm, ngươi tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao, ta có thể giúp ngươi cũng chỉ có thể như vậy." Bạch Vô Trần nhàn nhạt nói.
Hắn biết vị cao nhân kia thần thông quảng đại, nếu như biết có người khác ở sau lưng bàn tán về mình, vậy chính mình sẽ bị xa lánh, bởi vậy, hắn có chút sợ không dám nói tiếp.
Triệu lão đầu hồ nghi nhìn vào Bạch Vô Trần, ngưng trọng nói: "Ngươi nói chắc chắn đều là thật?"
"Chắc chắn thật!" Bạch Vô Trần khẽ gật đầu nói.
"Tê —— "
Bề ngoài sắc mặt Triệu lão đầu không thay đổi, kỳ thật trong nội tâm thì đang hít vào một ngụm khí lạnh.
Nếu như là thật, vậy vị cao nhân này cũng quá đáng sợ đi, chẳng lẽ tiên nhân trên trời hạ phàm sao?
Triệu lão đầu lập tức ý thức được đây chính là một cái cơ hội của mình!
"Vậy ngày mai ta sẽ đi theo ngươi, nếu như ngươi dám gạt ta, ta bộ xương già này cũng phải liều mạng với ngươi." Triệu lão đầu mở miệng nói.
Ngày hôm sau, khi sắc trời còn có chút mông lung, Bạch Vô Trần mang theo hai người Triệu lão đầu cùng nhau đi về phía Lạc Tiên thành.
Bạch Vô Trần không dám đi quấy rầy Lý Niệm Phàm, để tỏ lòng thành ý, bọn họ tới cửa thành Lạc Tiên thành từ rất sớm, cung kính chờ đợi Lý Niệm Phàm tới.
Tuy nhiên, ở ở khi bọn họ tới Lạc Tiên thành, Lâm Thanh Vân thế mà có thể chờ đợi ở nơi này còn sớm hơn cả bọn họ.
Hai bên nhìn nhau cười một tiếng, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Mà trong núi, Lý Niệm Phàm thì chậm rãi dung dung hưởng thụ xong bữa ăn sáng, nhàn nhã nghỉ ngơi một lúc mới đi xuống dưới núi.
Vừa mới tới chân núi, một thân ảnh lại chặn đường đi của hắn.
Lại là vị thư sinh ngày hôm qua.
Trong ánh mắt của hứn, vẻ mê man đã quét sạch sành sanh, hiện ra sáng ngời, mang theo vẻ hưng phấn.
Hắn hướng về phía Lý Niệm Phàm làm một cái bái thật sâu rồi nói: "Lý công tử, ta hiểu! Tạ ơn những lời dạy bảo của công tử ngày hôm qua!"
"Ngươi hiểu?" Lý Niệm Phàm nhìn vào Mạnh Quân Lương, luôn cảm thấy có chút là lạ.
Mạnh Quân Lương như thật nói: "Lý công tử có ý là mọi thứ đều có quy luật riêng của nó, chỉ có đi cảm ngộ thực tế trong cuộc sống trên thế gian thì mới có thể lĩnh ngộ quy luật thế gian, giống như phàm nhân sinh lão bệnh tử, chỉ có đi va chạm và lý giải mới có thể đánh vỡ được những quy luật này!"
Tóm lại ngươi vẫn là nghĩ tới trường sinh.
Lý Niệm Phàm cảm thấy hơi mệt chút, hôm qua chính mình còn thiếu chút nữa thì chỉ vào cái mũi của hắn mắng: "Sinh lão bệnh tử là trạng thái bình thường, phải chấp nhận hiện thực, đừng có mà lại si tâm vọng tưởng."
"Ngươi chắc chắn ta là có ý này?" Lý Niệm Phàm bất đắc dĩ mà hỏi.
"Đạo của Lý công tử đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy, ta chỉ là lĩnh ngộ một chút da lông trong đó mà thôi." Mạnh Quân Lương chân thành nói: "Tuy nhiên, ta sẽ cẩn thận quan sát mỗi một dạng đồ vật ở trên thế giới này, đi cảm ngộ quy tắc trong đó, tranh thủ sớm ngày hiểu được thâm ý trong lời nói của Lý công tử."
Lý Niệm Phàm nuốt lời mình muốn nói xuống.
Đối phương đã tâng bốc mình như vậy, nếu như đánh mặt mình sẽ không tốt, thôi thì tùy hắn đi thôi.
Thở dài nói: "Hy vọng ngươi thật có thể sớm ngày hiểu ra."
"Lý công tử, ta sẽ cố gắng! Ngài có ân đề điểm đối với ta, Quân Lương không thể báo đáp, từ nay về sau, lấy lễ đệ tử mà đối với ngài!" Mạnh Quân Lương làm một đại lễ đối với Lý Niệm Phàm.
"Dừng lại! Ta cũng không phải là lão sư của ngươi!" Lý Niệm Phàm vội vàng ngăn lại.
Còn về phần não của cái tên này có vấn đề, đặt ở kiếp trước vậy đó chính là bệnh tâm thần, thu hắn làm đồ đệ nói ra mất mặt a!
Trên mặt Mạnh Quân Lương hiện ra một chút bi thương.
Cao nhân quả nhiên không để ý tới mình, ngộ tính của mình chắc chắn vẫn còn quá thấp, sau này nhất định phải cố gắng.
Lý Niệm Phàm không muốn phiền phức với hắn, nhấc chân đi về phía Lạc Tiên thành.
Mạnh Quân Lương vội vàng đi theo sau lưng Lý Niệm Phàm, nhắm mắt theo đuổi, cung kính tới cực điểm.
"Ngươi đi theo ta làm cái gì?" Lý Niệm Phàm hỏi.
Mạnh Quân Lương cung kính trả lời: "Lý công tử, hôm qua ta nghe chuyện ngài kể có được rất nhiều lợi ích, tác phẩm có một không hai như vậy, xin Lý công tử cho phép ta được viết thay, ghi chép lại nó, tương lai tuyệt đối sẽ trở thành đại đạo chí lý, truyền tụng lại cho hậu thế.!"
Chỉ là một câu chuyện mà thôi, thế nào còn có liên quan dính líu gì tới đại đạo chí lý.
Lý Niệm Phàm lắc đầu, cái tên này không cứu nổi nữa rồi.
Tuy nhiên câu chuyện này ghi lại cũng không tệ, chính mình cũng không tính là giảng phí công.
Lý Niệm Phàm khoát tay áo nói: "Được thôi, vậy ngươi chép lại đi."
"Đa tạ Lý công tử!" Mạnh Quân Lương hết sức vui mừng, liên tục khom lưng.
Lý Niệm Phàm đi tới Lạc Tiên thành, Bạch Vô Trần và Lâm Thanh Vân lập tức tiến lên đón, cung kính nói: "Bái kiến Lý công tử."
"Lý công tử, sớm a."
"Niệm Phàm ca ca cuối cùng đã tới, chúng ta muốn nghe kể chuyện."
"A a a, lại có chuyện để nghe rồi."
Số người tụ tập ở cửa thành để Lý Niệm Phàm hơi giật mình, sau đó cười nói: "Mọi người tới sớm a."
Triệu lão đầu trông thấy Lý Niệm Phàm còn trẻ tuổi như vậy, hơn nữa trông thế nào cũng chỉ là một phàm nhân thì trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Tuy nhiên, hắn đạt được cảnh báo liên tục của Bạch Vô Trần, không dám có một chút vọng động, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.
Xung nhi sau lưng Triệu lão đầu thì nhướng mày, thấp giọng nói: "Sư phụ, tuổi của thiếu niên này nói không chừng còn nhỏ hơn ta, không có chút tu vi nào, tám thành chỉ là một người bình thường viết tiểu thuyết."
"Bạch Vô Trần sẽ không nói nhảm, hơn nữa, ngươi không thấy được ngay cả Lâm Thanh Vân của Lăng Vân tiên các cũng cam tâm tình nguyện chờ đợi sao?" Triệu lão đầu thấp giọng nói: "Bớt lời, nhìn nhiều."
Xung nhi thấp giọng a một tiếng, ánh mắt vụng trộm nhìn lướt qua Lâm Thanh Vân, trong mắt lóe lên một chút kinh diễm và vẻ ái mộ.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình có thể gặp được Thánh nữ của Lăng Vân tiên các ở chỗ này, hơn nữa còn đứng ở khoảng cách gần như thế, đáng tiếc hắn lấy hết dũng khí cũng không dám tiên lên chào hỏi với nàng một câu.
Lúc này, Lâm Thanh Vân thì đi tới trước người Lý Niệm Phàm, mang theo nụ cười lấy lòng nói ra: "Lý công tử, nơi này có nhiều người qua lại, hơn nữa nhiều người nhiều miệng sẽ ảnh hưởng tới công tử kể chuyện, ta cố ý bao hết một cái tửu lâu cho ngài rồi."
Lý Niệm Phàm kinh ngạc đưa mắt nhìn Lâm Thanh Vân, không nghĩ tới nàng ta vậy mà nghĩ tới chu đáo như vậy, cười nói: "Như vậy thì đa tạ."
Bạch Vô Trần đột nhiên vỗ vào đùi của mình, hận không thể ở ngay tại chỗ tát cho mình một cái.
Một cái cơ hội lấy lòng cao nhân đơn giản như vậy, chính mình làm sao lại không nghĩ tới?
Ai!
Quán rượu ở ngay gần đó, ngăn nắp sảng khoái sạch sẽ, bố trí cũng rất chu đáo, nhìn ra được Lâm Thanh Vân rất để tâm.
Lý Niệm Phàm ôm lấy Niếp Niếp đi vào trên đài cao trong tửu lâu, khẽ mỉm cười nói: "Tiếp theo sẽ là câu trả lời, Bồ Đề tổ sư giận mà phất tay áo rời đi, tới lúc xế chiều, Ngộ Không và người khác đi ngủ, chợp mắt nghỉ ngơi, hẹn tới khoảng giờ tý, nhẹ nhàng mặc quần áo, lén mở cửa trước, tránh khỏi ánh mắt của mọi người, đi ra ngoài..."
Tất cả mọi người yên tĩnh lắng nghe, khi biết ngụ ý ba roi của Bồ Đề tổ sư ý là đến canh ba thì thì tới đây, lập tức hiện ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.
Cảm xúc trong lòng phàm nhân còn không phải rất sâu, chỉ là cảm thấy thú vị.
Nhưng người tu tiên thì rất khác, mấy người Bạch Vô Trần như bị sét đánh, không nghĩ ra thứ này thế mà lại là khảo hạch của Bồ Đề tổ sư đối với Tôn Ngộ Không.
Đây là đang khảo hạch ngộ tính a!
Thế giới đại lão quả nhiên phức tạp, trong lúc lơ đãng sẽ xuất hiện một đạo khảo nghiệm.
Sau này mình nhất định phải cẩn thận cẩn thận hơn, nhất định phải hiểu bất kỳ một cái ám chỉ nào đó của cao nhân, tranh thủ để cao nhân hài lòng.