Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1101: Kỵ Sĩ Giữ Nhà Của Cô 2 (2)

Chương 1101: Kỵ Sĩ Giữ Nhà Của Cô 2 (2)
Ừm, mùi hương này chính là mùi thơm trên người Trương Hân Hân. Vốn là từ trước tới nay Trương Hân Hân cũng không dùng đến nước hoa, cho nên đây chính mà mùi thơm tự nhiên của cơ thể cô, thật sự là khiến cho người ta sảng khoái.

Phòng riêng của Hân Hân bố trí sắp xếp đồ đạc thật sự rất đơn giản, một chiếc tủ quần áo được gắn chìm vào trong tường, một chiếc giường lớn, trên giường có một cặp gấu bông rất dễ thương. Đối diện chiếc giường là một chiếc bàn học phía trên có đặt giá sách, trên bàn đặt một dàn máy tính. Còn có … một chiếc điện thoại di động.

DK đi tới cầm lấy chiếc điện thoại lên xem lướt qua, bỗng nhiên khuôn mặt hắn lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc. Cái này được gọi là người trong nghề chỉ cần khẽ chạm vào cũng biết tốt xấu, đồ vật này đối với Trương Hân Hân vốn chỉ là một chiếc điện thoại có nhiều tính năng giải trí, nhưng chỉ vừa xem qua một chút DK có thể chắc chắn đây chính là một chiếc điện thoại cực kỳ hiện đại, thiết kế chuyên dụng cho đặc công.

Trên thị trường hiện nay hoàn toàn không hề bán loại điện thoại có nhiều chức năng hiện đại như thế này, vậy thì Hân Hân từ đâu mà có được. DK suy nghĩ một chút, chắc chắn là Mười Một cho cô. Nhưng mà … tên kia làm sao mà có được một chiếc điện thoại chuyên dụng hiện đại như thế được nhỉ?

DK cũng chẳng bao giờ quá để tâm đến những chuyện như thế này. Chuyện gì nghĩ không ra thì tốt nhất là không nghĩ nữa, thế là được. Cần gì phải quá để ý đến mấy chuyện lặt vặt để thêm đau đầu chứ? Hắn mở ra danh bạ trong máy, xem lần lượt từng cái tên, cuối cùng dừng lại ở hai chữ “Ca ca”, trên gương mặt hắn hiện lên một nụ cười bí hiểm. Ấn xem dãy số, DK nhìn lướt qua một lần và nhớ kỹ, tiếp đó hắn cười nhạt rồi để chiếc điện thoại di động về lại vị trí ban đầu.

Không biết đã bao lâu thời gian trôi qua, Trương Hân Hân cuối cùng cũng tỉnh lại từ giấc ngủ say, ý thức vừa khôi phục cô lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ. Lúc này cô chợt nhớ đến chuyện xảy ra trước khi hôn mê, lập tức mở to mắt nhìn, đến khi xác định được mình vẫn còn ở trong nhà mới yên tâm mà thở phào một hơi. Nhưng mà hơi thở chưa kịp lên đến cổ họng, ngay lập tức cô đã cảm thấy có cái gì đó không bình thường, sao cô lại cảm thấy trên người cứ lành lạnh nhỉ? Cúi đầu nhìn xuống, thấy áo ngủ trước ngực bị giật ra, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, Trương Hân Hân hốt hoảng hét lớn một tiếng “Á”, ngồi bật dậy mặc kệ đầu vẫn đau như búa bổ. Lúc này cô mới phát hiện ra áo ngủ của mình đã bị giật tung ra, cũng may là áo ngực còn nguyên, hơn nữa vẫn còn đang mặc quần.

“Chắc là không có chuyện gì xảy ra chứ?” Trương Hân Hân khóc không ra nước mắt, vội vàng suy nghĩ. Nhưng mà một cô thiếu nữ bị hai gã đàn ông đánh thuốc mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại phát hiện ra quần áo của mình đã bị xé ra, ai dám chắc được là có chuyện gì xảy ra hay không chứ. Mặc dù trên người vẫn còn mặc quần và áo ngực, nhưng cũng không phải là không có khả năng hai gã kia sau khi xâm phạm cô xong lại tốt bụng mặc quần áo lại cho cô chứ?

Trương Hân Hân nắm chặt lấy quần áo, hai mắt đỏ hoe vội vàng nhìn quanh. Trong phòng khách không có một ai khác, nhìn ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào thì chắc hẳn bây giờ đã là xế chiều. Hai gã đàn ông bắt cóc kia có thể đã bỏ đi, nhưng cô vẫn còn cực kỳ sợ hãi. Quan trọng nhất là … rốt cuộc mình có bị bọn chúng làm nhục chưa?

“Nghe nói lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau đớn, vậy bây giờ mình bị đau đầu như thế này có tính là đau không nhỉ?” Hân Hân cẩn thận chạm vào từng li từng tí ở hạ thân, hình như chỗ đó không bị đau. Hi vọng là hai tên bắt cóc kia có lương tâm, chỉ trộm đồ chứ cũng không làm nhục cô. Nhưng mà nhìn lại, đồ đạc trong phòng khách vẫn đặt nguyên tại chỗ như trước, có vẻ như không có thứ gì bị xê dịch, hoàn toàn không giống như có kẻ trộm vào nhà.

“Nếu như không phải tới để trộm đồ, vậy hai người kia làm sao mà đến? Chẳng lẽ họ thật sự chỉ là vì muốn xâm hại mình thôi sao?”

Trương Hân Hân nắm chặt cổ áo, khom gối ngồi trên sô pha, một tay lau nước mắt. Lúc này ánh mắt cô chợt để ý thấy trên chiếc bàn bên cạnh sô pha có một mảnh giấy, hình như có chữ viết trên đó. Hân Hân liền với tay lấy tờ giấy, cầm lên xem, trên đó có viết vài câu bằng tiếng Long quốc, mặc dù chữ viết vô cùng khó đọc: “Đừng lo lắng, cô không bị thương tổn gì. Hai kẻ kia đã bị ta đuổi đi rồi. Lúc cô tỉnh lại nhất định sẽ cảm thấy đau đầu, cứ uống một cốc nước rồi ngồi nghỉ ngơi một chút là không sao đâu. Kỵ sĩ giữ nhà của cô.”

Trương Hân Hân há hốc miệng, cô lập tức hiểu được rằng có người đã cứu cô. Vậy là cơ thể cô vẫn chưa bị người ta xâm phạm. Nhẹ nhàng thở ra, cô âm thẩm cảm ơn người đó, nhưng là rốt cuộc là ai vừa cứu cô nhỉ?

Trên tờ giấy không hề kí tên, chỉ có một câu “Kỵ sĩ giữ nhà của cô”, nhưng người kỵ sĩ giữ nhà này là ai mới được chứ? Tại sao không muốn nói ra tên thật của hắn? Hơn nữa nhìn vào kiểu chữ chắc hẳn là chữ của đàn ông, nhưng trong số những người đàn ông mà cô biết thì không người nào có kiểu chữ khó coi như thế cả. Kiểu chữ cứ cong cong xiêu vẹo tựa như chữ của con nít mới tập viết, chẳng lẽ lại là Anh Sở Nguyên? Trương Hân Hân nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tựa như trong những người đàn ông mà cô quen biết, chỉ có chữ của Anh Sở Nguyên là cô chưa từng được thấy qua. Nhưng mà, dựa theo tác phong làm việc cũng như bộ dáng của hắn, chữ viết của hắn chắc sẽ không khó đọc như thế chứ nhỉ? Hay là người viết vì sợ bị cô nhận ra nét chữ nên cố ý viết thành khó đọc như thế?

Trương Hân Hân quyết định, bất kể là thế nào đi nữa, sự trong sạch của mình vẫn chưa bị người ta cướp đi. Nhìn lại chiếc áo bị giật tung, cô vội vàng cúi xuống sàn nhặt hết số cúc áo rơi vãi, sau đó vội vàng đi lấy kim chỉ đính số cúc đó lại vào áo. Cô hoàn toàn không muốn cha mẹ biết được có kẻ dám xông vào nhà gây bất lợi với cô, bởi vì cô không muốn hai người họ phải lo lắng thêm nữa. Cho nên chuyện xảy ra hôm nay, nhất định phải xem nó như là một cơn ác mộng thôi.

. ....

..







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch