Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1323: Si Cuồng Vì Em, Tổn Thương Vì Em, Chỉ Là Lúc Đó Thấy Lòng Ngẩn Ngơ 3 (1)

Chương 1323: Si Cuồng Vì Em, Tổn Thương Vì Em, Chỉ Là Lúc Đó Thấy Lòng Ngẩn Ngơ 3 (1)


Ngay khi hắn rút súng, ngoài Mười Một và Hoàng Hậu tất cả mọi người đều lập tức giơ súng lên nhắm thẳng vào hắn. Nhưng Hứa Vũ Cường cũng không vì vậy mà dừng lại, rút súng lục đang đút trong bao ở bên hông ra.

"Ngươi có thể đi." Mười Một bỗng nhiên nói: "Ta đã nhận lời hắn."

Hứa Vũ Cường nhếch môi cay đắng, chậm rãi lắc đầu, nói: "Đại Quyển chỉ có anh hùng chết trận, không có kẻ nhu nhược chạy trốn. Cho dù chỉ còn lại một người, cũng phải chiến đấu đến phút cuối. Đây là niềm tin của Đại Quyển, cũng là của ta."

"Đại Quyển không có kẻ nhu nhược." Nói xong câu nói sau cùng này Hứa Vũ Cường bỗng nhiên giơ súng về phía Mười Một. Đúng lúc này, tiếng súng đột nhiên vang lên, thân thể Hứa Vũ Cường bị đạn bắn trúng run cả lên, máu phọt ra từ người hắn.

Rốt cục hắn cũng không thể bắn một phát cuối cùng này, hít một hơi cuối cùng sau đó chậm rãi ngã xuống.

Nhắm mắt lại, những chuyện xưa cũ nhanh chóng lướt qua đầu hắn, Đại Đầu, Vũ Đại Lang, Thiếu Uyên, lão Diệp, Tiểu Đệ, Thủy Ngưu, A Thiên... Những gương mặt quen thuộc lóe lên trong đầu hắn, cuối cùng hắn nhớ tới một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp, đó chính là vợ hắn.

Vĩnh biệt, vợ yêu... Đáng tiếc anh không thể nhìn thấy con của chúng ta ra đời. Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh là chồng của em, cha của con chúng ta, nhưng anh cũng là chiến sỹ của Đại Quyển... Anh không thể trốn, vì thế em phải khổ rồi. Hứa với anh, hãy cố gắng sống tiếp, nuôi lớn con của chúng ta, đừng để cho nó đi theo con đường của anh...

Vĩnh biệt, các anh em... Sau này không thể lại sóng vai chiến đấu cùng các anh em nữa rồi, các ngươi phải nỗ lực sống tiếp, vì mình, cũng là vì Đại Quyển.

Tiểu Vũ, Thiếu Uyên, lão Diệp, Tiểu Đệ, Thủy Ngưu... Mọi người phải đợi ta, làm bạn trên đường xuống suối vàng. Kiếp sau lại làm huynh đệ...

Trên đường xuống suối vàng... Chúng ta sẽ không cô đơn...

"Phịch" Hứa Vũ Cường hơi mỉm cười, thân thể rốt cục cũng gục xuống đất, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Hắn đã cống hiến những giây phút cuối cùng cho Đại Quyển, không thẹn với lòng mình.

Tội lỗi cần phải trả giá, hai tay dính quá nhiều máu tanh không thể tẩy sạch thì sẽ có lúc phải trả giá, đó chính là ý trời, nhân quả tuần hoàn ai không ai có thể trốn được.

Chạy trốn tới đâu thì cuối cùng phải trả giá.

Việc duy nhất chúng ta có thể làm là không thẹn với lương tâm, chết cũng không tiếc.

Thấy nụ cười trong giây phút cuối của Hứa Vũ Cường, trong mắt Mười Một lộ ra một thứ cảm xúc không tên. Thế nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng trở nên lạnh lùng, đưa mắt nhìn vào trong xe.

Bên trong xe, Trương Chấn và Dương Tư Vũ đều đang ngồi yên lặng. Ánh mắt Trương Chấn rất bình tĩnh, còn trong mắt Dương Tư Vũ mang theo vẻ đau đớn khiến lòng người tan nát.

Khi Mười Một nhìn về phía cô thì Dương Tư Vũ run rẩy, liếc sang phía khác, trốn tránh ánh mắt của Mười Một. Nhưng sau đó cô lại nhanh chóng quật cường nhìn thẳng vào mắt Mười Một, cắn chặt môi, nhìn hắn không chớp mắt.

Cô không sai. Đến tận giờ phút này, Dương Tư Vũ vẫn tin là mình không sai. Vì người mình yêu tha thiết mà làm môt số việc không từ thủ đoạn là sai sao? Nếu như nói là sai, thì chỉ có thể sai ở chỗ cô quá yêu hắn. Yên sâu đậm, yêu đến mức bị tổn thương, yêu đến mệt mỏi, đến tận khi đau đớn tan nát cõi lòng mà vẫn yêu hắn tha thiết.

Nếu như ngay cả việc đó cũng là sai, vậy thì cô tình nguyện tiếp tục sai.

Thấy vẻ quật cường và đau đớn trong mắt Dương Tư Vũ, Mười Một không mở miệng nói chuyện mà đưa mắt sang nhìn Trương Chấn.

Trương Chấn khẽ thở dài, bình tĩnh bước xuống xe, đứng thẳng người, thản nhiên đối mặt với Mười Một chứ không trốn tránh. Không thể phủ nhận ngoài xuất thân ra thì bất cứ mặt nào Mười Một cũng hơn xa hắn, ngay cả Dương Tư Vũ cũng thuộc về hắn, Trương Chấn tự biết mình không đấu lại được y. Nhưng ít ra hắn nhưng có một điểm mà Mười Một không sánh được, đó chính là sự cố chấp và hy sinh vì tình cảm.

Yêu cô gái này, hy sinh tất cả vì cô, cuộc đời này Trương Chấn không oán không hối.

Đã sống, đã yêu, vậy là được rồi. Nhân sinh như một tuồng kịch, kịch hết thì cũng nên tản đi. Diễn kịch không cần hối hận diễn hay không diễn, người xem cũng không cần hối hận xem hay không xem. Khi màn che buông xuống, mọi người lại là người dưng.

Vở kịch của Trương Chấn đã đi đến những giây phút cuối cùng, việc hối hận đã chẳng cần thiết. Khi Mười Một và những người khác cùng hắn diễn xong màn cuối cùng này thì chính là lúc kết thúc.

Trương Chấn khẽ thở dài, thản nhiên nhìn vào mắt Mười Một, bình tĩnh nói: "Hết thảy đều là do ta làm, không liên quan đến Tư Vũ."

Mười Một không trả lời, lạnh lùng nhìn hắn.

Trương Chấn lộ ra vẻ trào phúng, nói: "Có biết tại sao ta muốn đối phó với ngươi không? Bởi vì ngươi thực sự làm cho người ta chán ghét, khiến người ta ghê tởm. Rõ ràng đã có Âu Dương Nguyệt Nhi, có Nguyễn Thanh Ngữ, có Trương Hân Hân, tại sao còn quan tâm đến Tư Vũ? Lẽ nào ngươi không biết cô phải trải qua những việc tàn khốc sao? Lẽ nào ngươi không có chút thông cảm nào? Ta hận ngươi, Sở Nguyên, ta hận không thể tự tay giết ngươi."

Mười Một rốt cục cũng mở miệng, thản nhiên nói: "Chỉ vì điều này?"

"Đúng" Trương Chấn cười nói: "Bởi vì ngươi làm cho Tư Vũ đau khổ, bởi vì ngươi xúc phạm cô. Ngươi biết rõ cô yêu ngươi nhường nào, muốn ở bên ngươi, vậy mà sau khi lấy đi trái tim của cô ngươi lại tàn nhẫn đẩy cô ra. Ngươi thật sự không phải là đàn ông, ta xem thường ngươi. Vì lẽ đó ta muốn giết ngươi, cho dù không giết nổi, cũng muốn làm ngươi phải thống khổ cả đời. Ta muốn cho ngươi biết, tình cảm của phụ nữ không phải là thứ ngươi có thể đùa bỡn, lại càng không phải thứ ngươi chơi xong thì có thể vứt đi." Trương Chấn gần như thét lên câu nói cuối cùng, nói xong hắn liền trừng mắt nhìn Mười Một.

Mười Một nhìn Dương Tư Vũ sau đó lại nhìn về phía Trương Chấn, nói: "Nói xong?"

Trương Chấn quay đầu lại nhìn Dương Tư Vũ đang ngồi trong xe, trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu. Hắn hít sâu một hơi, nhìn Mười Một, nói: "Những việc kia Tư Vũ cũng không biết gì cả, đều là ý của ta. Ngay cả việc bắt Âu Dương Nguyệt Nhi lúc đầu cô cũng không biết gì cả."

Khi Trương Chấn nói ra câu nói này, Dương Tư Vũ bỗng run rẩy, sau đó cô ngẩng mặt lên, hai mắt ửng hồng nhìn hắn.

Trương Chấn mỉm cười với cô, sau đó tiếp tục nói: "Mãi đến tận khi ta lừa Âu Dương Nguyệt Nhi ra sau đó làm cho cô hôn mê thì Tư Vũ mới biết. Lúc đó cô chất vấn ta sao lại làm như vậy, ta nói là vì muốn trút giận cho cô, bắt đi Âu Dương Nguyệt Nhi cũng là để dọa ngươi. A, Tư Vũ quá đơn thuần, bị ta dỗ dành một lúc liền tin tưởng ta, cô thật sự cho rằng ta bắt Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ là để dọa ngươi."

Trương Chấn nói, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng vẻ mặt, cười âm lãnh với Mười Một: "Thực ta đâu chỉ muốn dọa dọa ngươi, ngươi làm cho Tư Vũ thống khổ, ta sẽ làm cho ngươi thống khổ hơn. Ta muốn hủy hoại những cô gái bên cạnh ngươi, ta muốn ngươi phải dằn vặt cả đời. Muốn cho ngươi biết ngươi không thể chơi đùa với tình cảm của phụ nữ."

Từ đầu tới cuối Mười Một vẫn không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn.

Trương Chấn nhìn Dương Tư Vũ với ánh mắt mê luyến và tiếc nuối, thở dài nói: "Nhưng Tư Vũ quá thiện lương, sau khi cô nhìn thấy mấy gã đàn ông và máy quay phim trong căn phòng kia thì cô biết ta sẽ làm gì.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch