Chương 1324: Si Cuồng Vì Em, Tổn Thương Vì Em, Chỉ Là Lúc Đó Thấy Lòng Ngẩn Ngơ 3 (2) Cô cầu xin ta tha cho Âu Dương Nguyệt Nhi, ôi, nếu như không phải là có Tư Vũ kéo dài thời gian, khi ngươi đến thì cùng đã chậm."
Trương Chấn hung tợn trừng mắt nhìn Mười Một, gào lên như phát điên: "Hiểu không? Tất cả những thứ này đều là ta làm, có giỏi thì đến giết ta, ta mà nhíu mày thì không phải là đàn ông."
Trương Chấn phanh áo ra, để lộ lồng ngực, nhìn vào mắt Mười Một không chút sợ hãi.
Mười Một không nói gì, chỉ đưa tay cầm lấy khẩu súng Hoàng Hậu đưa tới, chậm rãi giương súng về phía Trương Chấn.
Trương Chấn không tránh không né, thản nhiên đối mặt với hắn, trong đôi mắt điên cuồng dường như có chút ánh lệ. Hắn hít sâu một hơi cuối cùng, chậm rãi nhắm mắt.
Tư Vũ, những gì có thể làm cho em anh đều đã làm. Em nhất định phải sống sót, nhất định phải quên anh đi, tìm một người đàn ông yêu em hơn anh, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Thượng Đế, nếu như ngài thật sự tồn tại, xin ngài hãy từ bi thực hiện tâm nguyện cuối cùng của ta. Xin hãy giúp Tư Vũ gặp được một người đàn ông yêu cô hơn ta, cho cô một cuộc sống hạnh phúc... Đừng để cho cô bị thương tổn...
"Đoàng" tiếng súng đột nhiên vang lên, trán Trương Chấn phụt máu, tuy vậy trên khóe miệng hắn lại có nét cười, hắn chậm rãi ngã xuống.
Si cuồng vì em, tổn thương vì em, cho dù trời ghét thì đã làm sao?
Yêu quá sâu sắc, quá đau khổ, chỉ là lúc đó thấy lòng ngẩn ngơ.
Tư Vũ, bảo trọng.
Nếu có kiếp sau nhất định em phải đợi anh... Anh sẽ đến tìm em trước tiên, cầm tay em... Sau đó, chúng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn không rời xa nhau. Được không?
Kiếp này, anh không thể mang lại hạnh phúc cho em. Nhưng kiếp sau, anh nhất định sẽ làm được.
Hứa với anh, lúc đó, trong lòng em, chỉ có thể có anh...
Kiếp sau...
Anh vẫn như thế... Yêu em tha thiết...
Làm vợ anh, có được không?
Một giọt lệ trào ra từ khóe mắt Trương Chấn, lặng yên rơi xuống đất. Một nam nhân đáng thương mà lại đáng kính, một đời si tình, chịu biết bao vết thương. Đáng thương là đến chết hắn đến hắn cũng không thể nghe được ba chữ "em yêu anh" từ miệng người mà mình yêu nhất.
Nhưng hắn vẫn không hối hận.
Yêu một người, thật sự rất khổ. Nhất là khi người ngươi yêu không yêu ngươi.
"Phịch" Trương Chấn ngã xuống đất, lệ nóng trào ra từ khóe mi.
Tư Vũ, khi trong lòng em thấy đau, nước mắt sắp trào ra thì hãy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Nó vẫn bao la rộng lớn như vậy, mây vẫn phiêu đãng tự do như vậy, đừng khóc, bởi vì anh rời đi cũng không mang đi thế giới của em...
Tư Vũ, em biết không? Anh thật sự yêu em, yêu đến mức cam tâm tình nguyện chết vì em.
Anh không sợ chết, anh chỉ sợ sau khi anh chết không có ai yêu em như anh.
...
Trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, thân mình Dương Tư Vũ bỗng run lên, cô nhắm chặt mắt lại không dám nhìn. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô, đau đớn tận đáy lòng.
Rốt cục là cô đúng? Hay là sai?
Người đàn ông cô yêu nhất không yêu cô, người yêu cô nhất vì cô mà khổ đau, vì cô mà bỏ mạng. Thậm chí đến lúc chết Trương Chấn vẫn nghĩ cho cô, nhận hết tội nghiệt về mình.
Trương Chấn, anh làm vậy có đáng không? Có đáng hy sinh nhiều như vậy vì một người phụ nữ không yêu anh không? Anh có từng hối hận?
Hay là, đến chết vẫn không hối hận?
Nước mắt trào ra như nước vỡ đê.
Không phải là chưa từng cảm động, cũng không phải là không chút khả năng, nhưng có duyên mà không có phận, tình sâu duyên ngắn. Anh xuất hiện quá muộn, em lại trao đi trái tim mình quá sớm, khiến cho chúng ta chỉ có thể thoáng gặp giữa biển người mênh mông, bỏ lỡ nhau, bỏ lỡ tình yêu đẹp mà chỉ với tay là có thể có được. Chúng ta đều yêu không đúng lúc, yêu không đúng người...
Trương Chấn...
Xin lỗi, em không yêu anh.
Nhưng nếu có kiếp sau, em nguyện ý yêu anh.
Kiếp sau, em sẽ làm vợ anh, chỉ yêu một mình anh. Có được không?
Trương Chấn...
Xin lỗi...
Dương Tư Vũ ôm mặt, khóc rưng rức.
Vì một người đàn ông không yêu cô mà làm người yêu cô phải bỏ mạng, rốt cuộc cô đã có được những gì, mất đi những gì?
Mười Một đưa súng cho Hoàng Hậu, sau đó không thèm nhìn Dương Tư Vũ, xoay người rời đi. Hoàng Hậu, Thiên Táng, Lãnh Dạ, Dawell đều cất súng, đi theo Mười Một. Chỉ có Tiểu Bạch nuốt nước bọt nhìn mấy thi thể trên mặt đất, sau đó lại nhìn đám Mười Một đã đi xa, cuối cùng vẫn bỏ qua sự hấp dẫn của thức ăn, xoay người đuổi theo đám Mười Một.
"Tại sao?" Dương Tư Vũ đột nhiên nhảy ra từ trong xe, dùng hết sức gào to về phía bóng lưng Mười Một: "Tại sao không giết ta? Ngươi biết rõ tất cả những việc đó đều do ta làm mà, tại sao?"
Tại sao? ...
Tại sao...
Tại sao...
Âm thanh vang vọng khắp núi rừng. Phảng phất như ngay cả ông trời cũng đang chất vấn: tại sao?
Mười Một dừng bước nhưng không xoay người, chỉ nghiêng đầu lạnh lùng nói: "Muốn chết thì đừng chết ở trước mặt ta." Nói xong hắn liền đi thẳng.
Dương Tư Vũ quỳ rạp trước thi thể của Trương Chấn, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của hắn, những ký ức khi hai người ở chung lần lượt hiện ra.
"Tư Vũ, em không thể hành hạ chính mình, em ngủ đi..."
"Tư Vũ, chắc chắn em không sao, nhất định là vị bác sỹ tâm lý kia có vấn đề. Không sao, hắn không làm được thì chúng ta mời người khác. Anh nhất định sẽ giúp em tìm được một bác sĩ tốt nhất..."
"Tư Vũ, em chắc chứ? Dù sao ông ấy cũng là ông nội em... Em đừng giận, anh không có ý gì khác, anh chỉ... Thôi, chỉ cần em muốn thì anh sẽ làm vì em."
"Dương Tư Vũ, em nghe đây, anh không phải ăn mày, anh không cần em bố thí. Anh muốn đường đường chính chính cưới em, đường đường chính chính làm người đàn ông của em..."
"Tư Vũ, dù sau này có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, bầu bạn với em. Không cần lo lắng, dù trời có sập thì vẫn còn có anh."
"Tư Vũ, đừng sợ, có anh..."
"Tư Vũ..."
Hai tay Dương Tư Vũ bưng mặt, nước mắt trào ra như nước vỡ đê.
Rốt cục, Dương Tư Vũ không thể kiềm chế sự bi thống lâu hơn nữa, đột nhiên ngẩng đầu, thét lên bi phẫn bằng chút sức lực còn lại: "Aaa..."
Chúng sinh trong hồng trần cũng chỉ như giun dế, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi sự trêu đùa của vận mệnh.
Có điều đây vốn là mệnh trời? Hay là do chúng ta quá cố chấp?
Ngày hôm nay rồi sẽ thành ngày hôm qua, trở thành ngày hôm kia, cuối cùng trở thành một ngày nào đó trong ký ức xa xăm, đến lúc nào đó chúng ta sẽ nhận ra thì ra đời này đã cố chấp quá nhiều. Kiên trì việc không nên kiên trì, từ bỏ thứ không nên từ bỏ, đó chính là sự tiếc nuối lớn nhất của đời người.
Hồng trần như vở diễn, làm cho chúng ta si mê, dần dần lún sâu vào trong đó, quên đi mình rốt cuộc mình đang diễn hay là người xem. Hay là ta đang hòa vào vở diễn vốn chẳng phải của chúng ta?
Nhân vật trong vở diễn, sự đặc sắc trong vở diễn, chúng làm cho ta điên cuồng, làm cho ta say mê. Đợi đến khi vở diễn kết thúc, màn hạ xuống, nhìn lại sẽ phát hiện thứ chúng ta diễn xưa nay chẳng qua là một hồi bi kịch.
Không có khán giả, không có tiếng vỗ tay, không có lời khen ngợi. Ngươi chỉ có được sự bi thương vốn chẳng phải của mình, sau đó lẳng lặng rời sân khấu một mình.
Thì ra chúng ta đều đã bỏ lỡ quá nhiều, quá nhiều...
Có say mới biết rượu nồng, có yêu mới biết tình nặng, chỉ khi vĩnh viễn mất đi mới biết được sự quý giá của nó. Nhưng tiếc là chúng ta nhận ra thì đã muộn, muộn quá rồi.