Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Chương 17: Đầu bếp nữ 8

Chương 17: Đầu bếp nữ 8


Đám người ăn uống no đủ rồi chợp mắt một lát, đến khi đi đường vào buổi chiều liền cảm thấy tràn đầy năng lượng. Ba gã tráng hán ban đầu định vượt lên trước năm cỗ xe ngựa để về kinh sớm, nhưng cuối cùng thì "ăn của người ta tay ngắn, cắn của người ta miệng mềm", nghĩ bụng đã ăn của người ta một bữa cơm, tiện thể hộ tống một đoạn đường cũng chẳng sao. Đợi đến ngã ba tiếp theo lại mỗi người một ngả, thế là họ tiếp tục bám theo sau đoàn xe.

Lâm chưởng quỹ hình như vẫn còn bệnh, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, khiến gã nam tử tuấn vĩ liên tục ngó nhìn xe ngựa, nhưng vì có tấm rèm tre chắn ngang nên chẳng nhìn thấy gì. Sau khi đi khoảng hơn một canh giờ, tên thuộc hạ La Thiết Đầu vừa ợ hơi vừa tiến đến gần gã nam tử, đè thấp giọng nói: "Đầu nhi, bao giờ thì chúng ta dừng chân dựng trại? Ta đói rồi."

Gã nam tử chỉ thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, không đáp lời, tên thuộc hạ Triệu Lục liền trêu chọc: "Mới ăn cơm trưa chưa được bao lâu, sao ngươi lại đói rồi?"

"Tiếng ợ của ta vẫn thơm quá, nghe riết lại thấy đói, còn muốn ăn nữa." La Thiết Đầu vừa dứt lời liền ợ một tiếng, trong miệng lập tức ngập tràn mùi thịt khô. Người ta thường nói đồ ăn vào bụng chưa đầy khắc đã bốc mùi, nên ợ hơi cũng thối, nhưng món ăn do Lâm chưởng quỹ làm thì hoàn toàn khác. Qua hai canh giờ mà mùi thơm nồng nặc vẫn còn vương vấn trong miệng, trong bụng, thậm chí ngay cả tóc tai và quần áo cũng dính đầy mùi đồ ăn, khiến ai ngửi thấy cũng phải phát thèm.

Thật ra Triệu Lục cũng đói bụng, không kìm được liếc nhìn gã nam tử tuấn vĩ.

"Tiếp tục đi đường, đừng nói nhảm." Gã nam tử lạnh lùng nói.

Hai người liếc nhau, đồng loạt thở dài. Lại qua một canh giờ, thấy mặt trời sắp lặn, lúc này họ mới chạy lên trước đoàn xe, lớn tiếng đề nghị: "Nơi đây có một thung lũng trống trải có thể cho chúng ta hạ trại nghỉ ngơi, hay là cứ hạ trại ở đây đi. Đi tiếp về phía trước sẽ toàn là rừng rậm, trong rừng dã thú đông đảo, khá nguy hiểm."

"Vậy thì nghỉ đêm ở đây đi." Tên tiểu sai vặt Tiểu Trúc chẳng phải kẻ không biết điều, vội vàng bảo phu xe dừng xe lại.

"Tối nay ăn gì đây?" Không đợi xe ngựa dừng hẳn, La Thiết Đầu đã vô cùng sốt ruột hỏi ngay.

"Chúng ta ăn gì thì liên quan gì đến các ngươi?" Tiểu Trúc phồng má nói.

"Không phải," Triệu Lục vòng ra từ phía sau, cười hì hì nói: "Chúng ta vốn đã có thể phóng ngựa đi trước, bây giờ lại hộ tống các ngươi một đường, ở lại ăn bữa tối chung với các ngươi thì có tính là quá đáng không?"

Tiểu Trúc đang định trào phúng lại để trả thù chuyện ban nãy, liền nghe trong xe ngựa một giọng nói khàn khàn nhưng dịu dàng vang lên: "Đa tạ các vị đại ca trên đường đi hộ tống, mời các ngươi ăn cơm là chuyện đương nhiên, sao lại quá đáng chứ?" Dứt lời, Lâm chưởng quỹ liền nhảy xuống xe, cẩn thận quấn lại khăn trùm đầu thật chặt, không để lộ mái tóc xanh mướt.

"Vậy thì đa tạ Lâm chưởng quỹ." Triệu Lục và La Thiết Đầu lập tức cười tủm tỉm. Vị Lâm chưởng quỹ này đối xử với mọi người cực kỳ lễ phép, khiến ai cũng thấy dễ chịu.

Gã nam tử tuấn vĩ cũng chắp tay, chân thành nói: "Đa tạ Lâm chưởng quỹ."

"Không có gì đâu." Lâm Đạm mỉm cười nói: "Bữa tối không nên ăn quá nhiều, khẩu vị cũng không thể quá nặng, nếu không dễ bị khó chịu bụng. Chúng ta làm tạm ít bánh cuộn nhé?"

"Đương nhiên có thể, phiền Lâm chưởng quỹ quá." Gã nam tử tuấn vĩ cũng không có ý kiến, nhưng hai tên thuộc hạ của hắn thì có chút thất vọng. Ăn bánh bao chay mấy ngày liền, bọn họ đã sớm phát ngán, bánh cuộn với bánh bao chay đều là bánh bột, khẩu vị cũng ná ná nhau, thà ăn thịt khô còn hơn. Bụng bọn hắn tốt lắm, sẽ chẳng khó chịu đâu. Nhưng nghĩ thì nghĩ, thấy thủ lĩnh đã đồng ý, hai người tự nhiên không dám phàn nàn.

Lâm Đạm khẽ gật đầu với mấy người, liền dẫn hai nha đầu nhỏ đi vào rừng hái rau dại. Mấy ngày trước vừa có trận mưa xuân, đất còn ẩm ướt, đủ loại rau dại xanh mơn mởn mọc lên khắp núi đồi. Ba tên đầy tớ thì ở lại xách nước, đốn củi, xây lò, nhóm lửa. Hai tên tráng hán ban đầu định nằm nghỉ lát, vắt chân chữ ngũ, bị thủ lĩnh của mình lườm một cái, đành phải đứng dậy phụ giúp.

Mấy khắc sau, Lâm Đạm cùng hai nha đầu nhỏ mỗi người vác một giỏ trở về, trong giỏ đầy ắp rau dại, có măng nhọn, rau cải, nấm, cây thung và nhiều loại khác.

Ba tên đầy tớ đã xây hai cái lò, đặt hai cái nồi lớn lên. Nước trong nồi đã sôi ùng ục, sủi bọt khí. Lâm Đạm để nha đầu nhỏ đi rửa rau, mình thì từ trong xe ngựa lấy ra một túi chứa những khối lập phương màu nâu.

"Đây là vật gì?" La Thiết Đầu lại gần xem xét, mặt mũi đầy vẻ tò mò.

"Đây là đậu phụ khô, đặc sản Ba Thục, hun khói theo cách làm thịt khô, vị mặn thơm lừng, xộc thẳng vào mũi." Lâm Đạm chậm rãi giải thích.

La Thiết Đầu cầm lên một khối vuông nhỏ ngửi ngửi, quả nhiên có mùi hun khói, còn có mùi đậu nành thơm, hương vị cực kỳ đặc biệt.

"Ngươi còn đi qua Ba Thục?" Gã nam tử tuấn vĩ vốn trầm mặc ít nói lại chủ động mở miệng hỏi: "Nơi đó đường rất khó đi."

"Thục đạo khó, khó như lên trời." Lâm Đạm khẽ cười. "Nhưng bước qua con đường khó đi đó, ngươi sẽ phát hiện, Ba Thục là một nơi tốt nhất không gì sánh bằng. Núi đẹp, nước đẹp, người đẹp, mà món ăn còn đẹp hơn." Theo nàng, nơi nào có mỹ thực, nơi đó chính là Thiên Phủ, cho nên Ba Thục xứng đáng là kho báu trời ban.

Gã nam tử tuấn vĩ gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng của hắn thoáng hiện một tia ý cười: "Đồ ăn Ba Thục đúng là mỹ vị."

"Xem ra ngươi cũng là người sành ăn." Lâm Đạm xắn tay áo, bắt đầu sơ chế nguyên liệu. Măng đã luộc và vắt vừa tới độ, cải đã chần qua nước sôi. Nấm, đậu phụ khô đều cắt hạt lựu, để riêng ra chờ dùng. Hai nha đầu nhỏ phụ trách nhào bột, thỉnh thoảng hỏi Lâm Đạm xem nước có đủ không.

"Thêm chút nữa đi, bột nhão quá, nặn bánh sẽ không đủ mỏng, không đủ mềm, ảnh hưởng đến hương vị."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch