Giữa trưa, mọi người quả nhiên được thưởng thức gà xào lăn và thịt thỏ kho tàu. Tổng cộng chín người, vốn dĩ số lượng thức ăn như thế là không đủ, nhưng tay nghề Lâm chưởng quỹ quả thật đỉnh của chóp, làm hai món ăn ngon bá cháy. Chỉ cần một muỗng thức ăn trộn với một bát cơm là đủ no căng bụng. Ăn xong, chậu gốm đựng thức ăn vẫn còn nổi một lớp nước canh đỏ tươi. La Thiết Đầu và Triệu Lục liền vội vàng lấy bánh bao không nhân của mình ra, chấm sạch từng chút nước sốt.
"Sướng, sướng thật!" La Thiết Đầu nằm lăn ra đồng cỏ, xoa bụng lấy làm sảng khoái. Nếu sau này đi làm nhiệm vụ mà lúc nào cũng có Lâm chưởng quỹ đi cùng, hắn nguyện ý 365 ngày mỗi ngày cày cuốc bên ngoài. Như thế thì còn gọi gì là bôn ba? Gọi là hưởng phước mới đúng!
"Một con gà trăn vẫn hơi ít, chưa bõ thèm. Hay lát nữa chúng ta săn thêm vài con nữa, tối nay lại nhờ Lâm chưởng quỹ trổ tài?" Triệu Lục hạ thấp âm lượng nói.
"Ta thấy, đã săn được thì Lâm chưởng quỹ dù không thích mấy món nặng mùi như này cũng phải chiều mà làm thôi." La Thiết Đầu không ngừng đập đi đập lại miệng, hiển nhiên vẫn còn đang dư vị bữa trưa vừa rồi.
Tuấn Vĩ nam tử lướt mắt nhìn bọn họ một cái, chẳng nói chẳng rằng, hiển nhiên là ngầm đồng ý.
Nghỉ ngơi được gần nửa canh giờ, đoàn xe lại tiếp tục lăn bánh, tiến vào một khu rừng rậm. Triệu Lục và La Thiết Đầu nghe thấy tiếng động vật nhỏ chạy xào xạc trong bụi cỏ, liền lập tức cầm cung tên lên, nhanh chóng đuổi theo. Bọn họ sớm đã quyết tâm phải săn được kha khá thịt rừng để tối nay được một bữa ra trò.
Tuấn Vĩ nam tử chỉ quay đầu nhìn thoáng qua rồi thôi, không đi cùng bọn họ. Đi thêm một lát, hắn dần dần cảm thấy có chút bất ổn. Đang định bảo người đánh xe giảm tốc độ thì một mũi tên bay tới, găm trúng con ngựa kéo xe, khiến những con ngựa còn lại cũng giật mình, hí vang trời, rồi loạn cả lên. Cũng may người đánh xe kịp thời ghì chặt dây cương, trấn an mấy con ngựa đang hoảng loạn, nếu không Lâm chưởng quỹ đã mất trắng rồi.
Tuy hàng hóa không bị hư hại nhưng tình hình chẳng hề khả quan hơn là bao. Chỉ thấy hơn chục tên đại hán vạm vỡ từ trong rừng rậm chui ra, tay nào tay nấy đều lăm lăm dao phay và cung tên. Nhìn là biết ngay bọn chúng là một lũ thổ phỉ cướp đường.
Tuấn Vĩ nam tử lập tức tiếp cận xe ngựa của Lâm chưởng quỹ, hạ giọng nói: "Đừng phản kháng, cứ theo bọn chúng đi đã. Triệu Lục và Thiết Đầu vẫn còn ở phía sau, bọn họ sẽ tìm cách đến cứu chúng ta." Mặc dù võ công hắn cao cường, xử lý mười tên thổ phỉ không thành vấn đề, nhưng đoàn xe lại đông người, hắn không thể nào bảo vệ hết được.
Lâm Đạm khẽ gõ lên cửa sổ xe bằng đốt ngón tay, ra hiệu nàng đã hiểu.
Cả đoàn người lẫn xe ngựa đều bị bọn thổ phỉ dẫn lên núi. Trên núi có một sơn trại quy mô nhỏ, gồm năm sáu căn nhà đất sét, được bao quanh bởi hàng rào gỗ, trông khá là đơn sơ. Đây rõ ràng là một nơi bọn cướp bóc dựng tạm để ẩn náu, chưa hề có quy mô gì lớn. Nhưng nếu không ai quản lý, chỉ ba đến năm năm sau, nơi này chắc chắn sẽ trở thành một mối họa lớn cho cả vùng.
Lâm Đạm hai tay bị trói chặt bởi dây thừng, loạng choạng bước về phía trước, vừa đi vừa lẩm nhẩm tính số lượng thổ phỉ. Năm sáu căn nhà đất sét thì chứa được bao nhiêu người? Cộng thêm số người nhìn thấy dọc đường, đây chỉ là một ổ cướp nhỏ khoảng hai ba chục tên. Ngoài ra, còn có vài phụ nữ bị bắt về đang làm việc, mặt mũi ai nấy đều thẫn thờ. Vừa bị giải vào căn nhà đất sét lớn nhất, một tên đại hán mặt mũi hung tợn liền tiến đến, lớn tiếng hỏi: "Lần này có vớ được món hàng nào ngon không?"
"Đt mẹ, toàn rau dưa muối chua, rau khô, chẳng đáng một đồng cắc nào!" Một tên thổ phỉ gắt gỏng một tiếng, rồi nói tiếp: "May mà vớ được ba con nhỏ ngon lành, tối nay anh em có phúc rồi!"
Thủ lĩnh thổ phỉ vốn đang thất vọng, thấy ba người Lâm Đạm liền nhếch mép cười dâm đãng: "Tốt, tốt lắm! Tuy da thịt không đủ trắng nõn, nhưng dáng vẻ này thì lại càng kích thích!"
Lâm Đạm thường xuyên bôn ba bên ngoài, thân thể nàng đương nhiên cường tráng và cân đối. Chiếc eo thon bị dây vải siết chặt càng làm nổi bật bộ ngực căng đầy cùng vòng ba nở nang kiêu hãnh. Vẻ đẹp này hoàn toàn khác biệt với gu "ốm yếu" đang thịnh hành thời bấy giờ, nhưng lại đặc biệt quyến rũ. Nàng vốn đã quen sóng gió, lúc này vẫn bình tĩnh lạ thường. Nhưng những người hầu của nàng thì bắt đầu la hét mắng chửi, rồi nhanh chóng bị bịt miệng, đạp xuống đất.
Tuấn Vĩ nam tử ngẩng đầu nhìn thẳng thủ lĩnh thổ phỉ, trong mắt hắn nhanh chóng lóe lên một tia sáng lạnh.
Lâm Đạm quăng ánh mắt trấn an về phía mọi người, rồi chậm rãi lên tiếng: "Thủ lĩnh có lẽ không hay biết, tổ tiên của ta vốn là ngự trù, ta cũng theo cha học được chút ít tay nghề. Chỉ cần thủ lĩnh có thể tha cho người nhà của ta, ta nguyện ý ở lại đây nấu cơm cho các huynh đệ."
Nàng đương nhiên không mơ mộng hão huyền rằng bọn ác ôn hung tợn này sẽ thả người. Nàng nói vậy chỉ là để đánh lạc hướng sự chú ý của chúng thôi. Với dân thường thấp cổ bé họng mà nói, ngự trù là cả đời cũng chẳng mơ gặp được. Nếu bỗng dưng chạm mặt ngoài đời, sao mà không tò mò cho được? Chỉ cần chúng tò mò, Lâm Đạm liền có thể câu giờ thêm cho mọi người, có thời gian thì ắt có cơ hội thoát thân.
"Ngươi là ngự trù sao?" Thủ lĩnh thổ phỉ quả nhiên thu lại nụ cười dâm đãng, kinh ngạc săm soi nàng.
"Sư công của ta là ngự trù, cha ta cũng từng làm đầu bếp ở phủ Vĩnh Định Hầu." Lâm Đạm giải thích.
"Một nhà này từng phục vụ cả Hoàng Thượng lẫn Vĩnh Định Hầu, hai vị đó là những nhân vật mà người ngoài có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ đến!" Ánh mắt thủ lĩnh thổ phỉ săm soi Lâm Đạm dần dần thay đổi, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Sao ta biết ngươi nói thật hay giả? Cũng đúng lúc, trại vừa cướp được hai con trâu. Ngươi hãy làm thịt trâu để chúng ta ăn bữa tối xem sao. Chỉ cần anh em ăn thấy vừa lòng, ta có thể xem xét tha cho người của ngươi."