"Vậy ta xin cảm ơn thủ lĩnh trước." Lâm Đạm chắp tay nói, "Giết trâu tốn khá nhiều công sức, xin thủ lĩnh thả hai nha đầu của ta ra, để các nàng phụ giúp ta một tay." Nếu để Thược Dược và Đỗ Quyên ở lại, Lâm Đạm làm sao yên tâm cho được? Nàng không thể nào đảm bảo đám thổ phỉ sẽ không kìm lòng mà giở trò đồi bại với các nàng.
Công việc giết trâu vừa bẩn lại vừa mệt mỏi, đám thổ phỉ dĩ nhiên không muốn làm. Hơn nữa, Thược Dược và Đỗ Quyên chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, còn quá nhỏ, dáng người lại nhỏ thó, không hề có tính uy hiếp, thế nên bọn chúng nhanh chóng thả người. Những người còn lại thì bị trói gô rồi ném vào kho củi.
Chờ thổ phỉ đi rồi, Tiểu Trúc giống con côn trùng rúc đến bên cạnh nam tử tên Tuấn Vĩ, thì thầm hỏi: "Này đại ca, ngươi nói Triệu Lục và Thiết Đầu có thể tìm ra dấu vết của chúng ta không? Khi nào bọn hắn mới tới?"
Nam tử vẫn lặng lẽ nằm trên mặt đất, mí mắt hơi khép, giọng nói trầm thấp cất lên: "Có thể tìm ra. Tạm thời đợi đến đêm."
Tiểu Trúc trong lòng vẫn còn chút hoang mang, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm một mình: "Không biết Lâm chưởng quỹ và các nàng hiện tại như thế nào."
Lâm Đạm hiện giờ đang rất ổn, nàng đang ngồi xổm dưới đất tỉ mỉ mài một con dao nhọn, thỉnh thoảng dùng lòng bàn tay thử độ bén của lưỡi dao, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Hai tên thổ phỉ ban đầu còn trừng mắt nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng chỉ lo nhóm lửa, đun nước, mài dao, suốt thời gian đó không hề nói chuyện với hai nha đầu kia một câu nào, càng không hề lén lút dò xét nhìn ngó xung quanh, dần dần cũng buông lỏng cảnh giác, ngồi xuống một bên mà tán gẫu.
Hai con trâu vóc dáng vô cùng cường tráng, bộ lông cũng được chăm sóc rất kỹ, rõ ràng là trâu cày bị cướp từ dưới núi về.
Lâm Đạm mài dao xong, nàng đi vòng quanh hai con trâu vài vòng, kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, dường như đang lựa chọn con mồi để ra tay. Hai tên thổ phỉ thấy nàng cuối cùng cũng chuẩn bị mổ trâu, vội vàng xúm lại xem náo nhiệt. Giết trâu đúng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật cao, ba năm gã đàn ông cường tráng hợp sức lại cũng chưa chắc đã giải quyết được, huống hồ là một người phụ nữ?
Hai tên thổ phỉ cũng chẳng nói giúp đỡ gì, chỉ đứng một bên cười khẩy, trong mắt tràn đầy ác ý.
Nhưng rất nhanh, hành động của Lâm Đạm liền khiến bọn chúng lạnh sống lưng. Chỉ thấy nàng chọn trúng một con trâu, sau đó bảo hai nha đầu dắt con còn lại đi, dùng vải che mắt nó lại, tránh để nó bị kích thích mà phát điên. Sau đó, nàng một dao đâm thẳng vào cổ trâu, cắt đứt động mạch, rồi lập tức rút dao ra. Nàng múc một gáo nước, chậm rãi rửa sạch mũi dao còn vương máu.
Cách nàng chừng năm mét, con trâu cày cường tráng kia đã chậm rãi đổ gục xuống, thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng. Máu tươi từ cổ nó tuôn trào từng đợt lớn, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt đất.
Hai tên thổ phỉ thấy mà hoa cả mắt, Lâm Đạm thì chẳng nghỉ ngơi chút nào. Chờ máu đã chảy hết, nàng liền dùng nước sôi trụng da trâu rồi cạo lông. Cuối cùng vẫn còn sót lại một ít chân lông chưa sạch hết, hai nha đầu liền dùng thanh sắt nung đỏ để "in dấu". Mùi da thịt cháy khét theo tiếng "xì xèo" vang lên, khiến người ta rợn tóc gáy.
Sau khi làm sạch lông trâu hoàn toàn, Lâm Đạm liền đâm mũi dao vào bụng con trâu, cực kỳ lưu loát mổ bụng nó ra. Nội tạng trong chớp mắt tuôn đầy đất, được nàng phân loại và đặt vào các chậu gốm. Nàng lại từ các khớp xương mà hạ dao, chỉ hai ba lần đã tách rời con trâu ra từng phần. Một con trâu cày nặng hơn ba trăm cân, nàng xử lý chỉ mất chưa đầy một canh giờ, ra tay vừa nhanh gọn vừa chuẩn xác.
Hai tên thổ phỉ hoàn toàn không còn dám coi thường nàng nữa, chân tay run rẩy đứng ngoài vũng máu, trong lòng cùng lúc nảy ra chung một suy nghĩ: "Loại đàn bà này mà tiếp tục làm đầu bếp thì được, chứ tuyệt đối không thể rước lên giường, nếu không, có ngày bị nàng cắt cổ lúc nào không hay."
"Hai vị đại ca, trại các ngươi có bao nhiêu người?" Lâm Đạm đem khối thịt bò cuối cùng ném vào chậu gốm, như vô tình hỏi.
"Ngươi hỏi cái này để làm gì?" Hai tên thổ phỉ trong lòng chợt thấy sợ hãi, đối với nàng tự nhiên càng thêm đề phòng.
"Biết có bao nhiêu người thì ta mới dễ nấu ăn. Nếu không đủ khẩu phần thì mọi người sẽ không đủ ăn." Lâm Đạm dùng khăn lau vệt máu trên mặt, vẻ mặt nàng vẫn vô cùng bình tĩnh.
Lý do này vô cùng hợp lý, hai tên thổ phỉ lẩm nhẩm đếm trong lòng, đáp: "Có hai mươi, ba mươi cái miệng ăn, ngươi cứ nấu thật nhiều vào."
Lâm Đạm gật đầu, không hỏi thêm nữa. Nàng cùng hai nha đầu đem thịt bò tới phòng bếp, cắt thành khối vuông kích thước chừng hai thốn, dùng nước tương, rượu gia vị, muối nở và các loại gia vị khác để ướp. Nàng cũng đem gân móng trâu, nội tạng, xương sườn, xương trâu và các nguyên liệu khác xử lý kỹ càng, đặt sang một bên để chuẩn bị.
"Sư phụ, chúng ta làm sao mà chạy trốn đây?" Hai nha đầu nhịn không nổi, ghé sát tai nàng thì thầm hỏi.
"Trước tiên cứ làm tốt bữa cơm này đã." Lâm Đạm nghiêm túc lột tỏi, vẻ mặt vẫn vô cùng trầm ổn.
Hai nha đầu dù có hoang mang đến mấy cũng vô dụng, đành phải cam chịu số phận đi rửa rau củ phụ trợ.
Một canh giờ sau, khi thịt bò đã ngấm gia vị, Lâm Đạm đổ nửa chai dầu cải vào nồi lớn, đun nóng đến tám phần rồi từ từ đổ thịt bò vào. Nàng dùng vá lớn đảo đều, xào đến khi thịt bò chín tái thì vớt ra, để riêng một bên. Nàng chắt bỏ phần dầu cũ, rửa sạch nồi, sau đó thêm dầu mới vào, cho gừng lát và hành thái sợi vào phi thơm. Rồi nàng cho phần thịt bò đã chín tái vào lại, thêm nước tương và hoa hồi cùng các gia vị khác, tiếp tục đảo đều. Một khắc đồng hồ sau, nàng đổ thêm nước vào nấu chín. Chờ nước sôi bùng lên, nàng rút bớt củi ra khỏi lò, dùng lửa nhỏ hầm liu riu.
Khi thịt bò hầm đã gần được, nàng lại đem gân móng trâu rửa sạch, cắt khúc, cho vào nồi chần qua. Đây là món nàng định làm tiếp theo: gân trâu kho tàu. Hai nha đầu đã hoàn toàn bị thuyết phục, không ngờ tới sư phụ dù đã tiến vào hang ổ thổ phỉ mà vẫn không quên làm món ăn. Chúng cũng không hiểu nàng nghĩ gì, rốt cuộc là tính mạng quan trọng, hay việc nấu ăn quan trọng hơn?