Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 48: Chắc là nhìn cô có vẻ thuận mắt

Chương 48: Chắc là nhìn cô có vẻ thuận mắt



Thẩm Loan dùng hết khả năng ngôn ngữ của mình, miêu tả ngắn gọn lại cho anh ta nghe chuyện hai công ty bất động sản đánh cờ, lập mưu tranh giành mảnh đất số 3 ở Bắc Hải, còn về phần vì sao lại giúp Dịch Hoằng đối phó với Thẩm Khiêm, một chữ cô cũng chưa đề cập đến.

Cũng may Chu Trì không hỏi nhiều.

Nhưng vẫn có một số chuyện, anh ta cần phải hiểu cho rõ ràng.

“Vì sao lại là tôi?” Đôi mắt thiếu niên mang màu đen thuần túy, chăm chú mà bướng bỉnh, đặt tất cả những nghi ngờ thắc mắc từ trước đến nay vào trong câu hỏi vừa đưa ra này.

Sau khi Thẩm Loan im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “…Có khả năng là vì, nhìn cậu tương đối thuận mắt.”

Vậy mà Chu Trì lại tin, dù sao thì gương mặt này của anh ta đúng là rất đẹp trai.

Nếu một tuần trước có người nói anh ta bị cắm sừng, còn bị xe đâm, rồi mặc kệ cho một cô gái nhỏ xa lạ tùy ý ra vào trong nhà của mình, có lẽ Chu Trì sẽ mắng đối phương là một tên bệnh tâm thần.

Nhưng hôm nay, sự thật đặt ở trước mắt, bị vả mặt.

Đối với trình độ tiếp thu và chịu đựng với người và việc nào đó của mình, chính Chu Trì còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Ví dụ như, hiện tại anh ta đã chia tay với Phùng Sương Sương; hay ví dụ như, anh ta dung túng để cho Thẩm Loan xông vào trong cuộc sống sinh hoạt của anh ta.

“Vứt đi này.” Thẩm Loan đưa hộp đóng gói đã uống hết sạch cho anh ta.

Chu Trì giơ tay nhận lấy rồi ném vào thùng rác.

“Sao tôi không thấy hộp giấy nào nhỉ?”

Chu Trì liếc mắt đảo qua một cái: “Chắc là đã dùng hết rồi.”

Thẩm Loan lập tức đi đến đầu giường, kéo ngăn tủ phía dưới ra: “Chỉ còn một gói giấy cuối cùng, nhớ lúc sau phải đi mua nhé.”

Cô lấy ra, xé mở, rút một tờ đưa cho Chu Trì.

“Cảm ơn.” Vừa nói vừa nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Thiếu niên nghiện internet, danh xứng với thực.

Thẩm Loan thấy các công việc đều đã được xử lý đến không tồi, lấy túi xách chuẩn bị rời đi.

Khóe mắt của Chu Trì thấy được hành động của cô, lập tức thả con chuột ra: “Phải đi luôn rồi à?”

“Có việc gì không?”

“Ừ thì…” Anh ta xoa xoa tay: “Tôi mời cô ăn bữa cơm nhé?”

Mười lăm phút sau, trong một quán mì nhỏ ở hẻm phía sau phố Đồng Thau.

Thẩm Loan dừng ở cửa, mở to mắt nhìn biển quảng cáo.

Chu Trì gãi gãi đầu: “Chỗ này gần nhất, hương vị cũng không tệ lắm. Bây giờ tôi vẫn còn đang là một người dân thất nghiệp lang thang, không có bao nhiêu tiền, vậy nên chỉ có thể mời cô đến mấy chỗ kiểu như thế này, cô không ngại chứ?”

“Không ngại.”

Hai người đi vào phía bên trong, hoàn cảnh quả thật là chẳng ra gì, giữa mùa hè nắng nóng mà chẳng có điều hòa, chỉ có tiếng quạt máy đang kêu vù vù.

“Hai vị ăn những món gì?”

“Món nổi tiếng nhất ở quán này là…” Chu Trì đang chuẩn bị giới thiệu một vài món.

Thẩm Loan: “Mì vằn thắn.”

“Ơ? Cô biết à?”

“Biết cái gì cơ?”

“Ở đây, món ăn nổi tiếng nhất chính là mì vằn thắn.”

“Vậy sao?” Thẩm Loan cười khẽ: “Xem ra mắt nhìn của tôi rất chuẩn.”

“…”

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Loan rời khỏi phố Đồng Thau.

Chu Trì cũng không nhàn rỗi, về nhà thay một bộ quần áo rồi ra khỏi nhà đi tìm việc làm.

Bất kể là như thế nào, cuộc sống vẫn còn đang tiếp tục, nếu anh ta muốn tồn tại, vậy không thể thiếu được vài thứ, ví dụ như là tiền.

“Nhìn điều kiện ngoại hình của cậu không tồi, làm một nhân viên phục vụ hẳn là không có vấn đề gì.”

“Nhân viên phục vụ?” Chu Trì nhíu mày: “Cụ thể phải làm những việc gì?”

“Phụ trách bê, rót rượu ở khu vực này.”

“Vậy tiền lương thì…”

“Cái này không cần phải lo lắng, câu lạc bộ đêm Paris chúng tôi chưa bao giờ đối xự tệ bạc với nhân viên của mình.”

C50 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch