Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 62: Thế nào mới bằng lòng nguôi giận

Chương 62: Thế nào mới bằng lòng nguôi giận



Không nghĩ tới, bình tĩnh như vậy ngược lại càng làm cho lòng người thương xót.

Thẩm Xuân Giang trầm giọng thở dài.

Ánh mắt phức tạp của Thẩm Khiêm nhìn cô, dừng lại chỉ ba giây, lại rời đi.

Kế tiếp, đó là sự yên tĩnh, cho đến khi, ăn xong bữa cơm này.

"Ba, dì, con lên trước." Thẩm Loan hơi gật đầu với hai người.

Dương Lam mắt điếc tai ngơ.

Thẩm Xuân Giang lấy một tờ chi phiếu từ trong ví ra, đưa qua: “Cất đi. Ngày mai cả nhà đều không ở nhà, tự con ra ngoài đi dạo, nhìn trúng cái gì thì mua cái đó, không đủ thì tìm ba lấy, biết chưa?"

"Cảm ơn ba."

Vẻ mặt cứng đờ của Thẩm Xuân Giang bây giờ mới có chút dịu đi, như cả người trút được gánh nặng, trở nên thoải mái.

Ban đêm, Thẩm Loan nghe thấy tiếng tranh chấp trong phòng làm việc ở tầng một.

Đến gần, mới biết được là ông cụ và Thẩm Khiêm ---

"... Dù cháu có giải thích thế nào, cũng không thay đổi được sự thật thất bại trong hạng mục làng du lịch này. Điểm này, cháu làm phụ trách đất đai Thiên Thủy phải chịu trách nhiệm chính!"

"Xin lỗi, làm ông thất vọng rồi." Giọng nói của người đàn ông lạnh nhạt.

“Tương lai toàn bộ đều sẽ để cháu tiếp nhận, trạng thái bây giờ của cháu, đúng là làm người khác không đủ yên tâm..."

"Ông nội." Thẩm Khiêm cắt lời ông ta: "Thương trường như chiến trường, thắng thua tạm thời cũng không thể hiện thắng bại cuối cùng." Dịu dàng, lại có lực, mơ hồ lộ ra cường thế.

Thẩm Loan nghe đến đó, khẽ nhúc nhích chân mày, không hề ở lâu, cầm cái ly xoay người lên lầu.

Một lần thắng thua đúng là không thể nói rõ điều gì, nếu nhiều thêm mấy lần thì sao?

Thẩm Tông Minh còn sẽ tiếp tục tin tưởng Thẩm Khiêm không?

Cô cong môi cười.

Nước ấm xuống bụng, toàn bộ dạ dày đều ấm lên, Thẩm Loan mở điều hòa, lấy nệm ra, chuẩn bị tập yoga rồi đi ngủ.

Đồ đã bày xong, lại bị tiếng đập cửa thình lình cắt đứt.

"Ai đó?"

"Là anh."

Thẩm, Khiêm.

Mở cửa ra, khuôn mặt đầy ý cười dịu dàng đập vào mắt cô, nếu không phải chính tai Thẩm Loan nghe thấy, ai lại tin tưởng người đàn ông tao nhã trước mắt này không lâu trước đó vừa bị mắng chửi một trận?

“Đã trễ thế này, còn chưa ngủ?” Thẩm Loan nắm cửa, không có ý mời anh vào.

"Có đồ quên đưa cho em." Nói xong, đưa hộp nhỏ trong tay ra.

"Ái phong" bản mới nhất, Thẩm Loan không nhận, còn lui về phía sau nửa bước, nhìn qua như nóng lòng phủi sạch, giống như trong tay anh ta là lựu đạn độc dược gì.

Chân mày người đàn ông căng thẳng: "Không thích?"

Thẩm Loan lắc đầu: “Thích, nhưng không cần nhận, vì tự em cũng sẽ mua một chiếc."

"Anh đến không phải chỉ vì tặng đồ." Anh ta nói, đôi mắt đen như khe nước suối luyện ra, khóe đuôi lông mày cũng lộ ra lạnh nhạt.

"Ồ, còn chuyện khác nữa sao?" Thẩm Loan giả ngu giả ngơ.

“Loan Loan, em còn tức giận.” Anh ta dùng câu trần thuật.

Cô gái có chút châm chọc nhếch nhếch môi, hỏi lại: "Em không nên tức giận à?"

Bốn mắt nhìn nhau, một lạnh, một nhạt, không khí như đông lại, dần dần ngưng tụ thành lớp băng vô hình.

Sau một lúc lâu, một tiếng thở dài ra từ bờ môi, Thẩm Khiêm nói: "Em muốn thế nào mới chịu nguôi giận?"

"Tiếc mừng thọ ngày mai, em cũng muốn tham gia.”

C66 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch