Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 73: Gió thổi làn váy khiến lòng xao động

Chương 73: Gió thổi làn váy khiến lòng xao động



Lời này vừa nói ra, Tống Lẫm không kiềm chế được cười hừ, mắng câu “Phóng túng”.

Hạ Hoài thích phụ nữ có nhan sắc thanh thuần, chuyện này ở trong vòng đã là bí mật đã công khai, mà khuôn mặt hay dáng người của Thẩm Loan đều vừa khéo hợp với gu thẩm mỹ của vị tiểu bá vương này, Tống Lẫm cho rằng anh ta muốn dụ dỗ cô bé này nên mới nghĩ ra chuyện “dường như đã từng gặp” này.

Tần Trạch Ngôn có suy nghĩ giống Tống Lẫm, nhưng tìm sử dụng từ lại văn nhã hơn so với Tống Lẫm: “Cậu học được từ 《 Hồng Lâu Mộng 》 đúng không?”

Trong sách, Giả Bảo Ngọc mới gặp Lâm Đại Ngọc, mở miệng đã nói ——

“Tiểu muội này ta đã từng gặp rồi!”

Dáng vẻ mê đắm kia và Hạ Hoài bây giờ chắc cũng không kém.

“Các cậu đừng không tin, tôi thật sự đã từng gặp cô ấy rồi!” Ở đâu? Hạ Hoài vắt hết óc cũng không nghĩ ra được, trực tiếp bước đến giữ cô gái mảnh khảnh: “Này, cô nhìn kĩ gương mặt đẹp trai bức người của tiểu gia, chúng ta thực sự đã từng gặp nhau rồi đúng không?”

Thẩm Loan nghe vậy, tầm mắt dừng trên mặt người đàn ông, dường như thật sự đang cố gắng nhớ lại.

Vẻ mặt Hạ Hoài chờ đợi mà chăm chú nhìn cô: “Nhớ không?”

Tần Trạch Ngôn và Tống Lẫm liếc nhau, thằng nhóc này thật sự đã gặp rồi?

Thẩm Khiêm lẳng lặng nhìn, không có bất cứ ý định giải vây cho Thẩm Loan.

Thật lâu sau, chỉ thấy môi cô gái nở một nụ cười nhạt, trong phút chốc, gương mặt nhạt nhẽo giống như được tô thêm sắc thái, trở nên tươi sáng rực rõ, chỉ nghe thấy cô nhẹ nhàng mở miệng--

“Tôi cũng cảm thấy anh rất quen, nhưng không nhớ ra…”

Hạ Hoài vẫn cố chấp không biết mệt, lặng lẽ cười hai tiếng, đảo mắt nhìn về phía hai người Tần, Tống, vẻ mặt khoe khoang: “Nhìn đi nhìn đi! Tôi đã nói chắc chắn đã gặp rồi!”

Tần Trạch Ngôn: “…” Đồ trẻ con.

Tống Lẫm: “…” Đồ trẻ ranh.

“Đúng rồi, cô là ai? Sao lại ở đây?” Dáng vẻ “tôi muốn làm bạn với cô” của Hạ Hoài, không những không có ý định buông Thẩm Loan ra, còn càng ngày càng sát tới gần hơn.

Tần Trạch Ngôn thoáng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Thẩm Khiêm, định ám chỉ ho khan hai tiếng, nhắc nhở Hạ Hoài thu móng heo lại.

Đáng tiếc, người ta vốn không để ý, hai mắt hận không thể dính lên người cô bé--

Mí mắt thật là đẹp, làn da cũng siêu cấp trắng, còn có hai má lúm đồng tiền, a a a… thật muốn chọc một cái!

Cho đến khi Thẩm Khiêm ra tay, kéo người đến trước ngực, thay hai người giới thiệu, Hạ Hoài mới không tình nguyện mà buông tay.

“Cô ấy sẽ đi cùng với chúng ta sao?”

“Ừm.”

Cảm xúc của Hạ tiểu gia đang vô cùng tồi tệ nháy mắt tăng vọt lên.

Hành trình nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nửa giờ, nhưng Thẩm Loan lại suýt nữa bị Hạ Hoài làm phiền đến phát khóc.

“Tiểu Loan Loan, tôi có thể gọi cô như vậy không?”

Gật đầu.

“Cô lớn bao nhiêu? Tôi hỏi tuổi.” Nói xong, tầm mắt không tự chủ được đảo đến trước ngực cô.

Thẩm Loan không biết, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông hoàn toàn ngây thơ, mím môi, nhẹ giọng nói: “Mười chín.”

Hạ Hoài đối với giọng nói nhẹ nhàng như mèo con của cô không hề có sức chống cự, chỉ nghe trái tim bùm bùm đập không ngừng: “Còn nhỏ như vậy… Cô ngày thường thích ăn cái gì, chơi cái gì?”

“Cái gì cũng được, tôi không kén chọn.”

“…”

Tần Trạch Ngôn thu hồi ánh mắt, lắc đầu than nhẹ: “A Hoài lại bắt đầu.”

Tống Lẫm nghe vậy, cười nhạo một tiếng: “Tôi đã nói phóng túng, còn không phục. Đúng rồi A Khiêm, cậu đưa theo cô ấy tới làm gì?” Nói xong hất cằm về phía Thẩm Loan, không chút để ý.

“Giải sầu.”

“…”

Đến nỗi giải sầu, lại không hề nhiều lời.

C77 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch