Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 72: Đưa cô ra ngoài, chạm mặt Hạ Hoài

Chương 72: Đưa cô ra ngoài, chạm mặt Hạ Hoài



Ngày hôm sau, Thẩm Loan ngủ đến 8 giờ mới dậy, xuống lầu ăn sáng, lại nhận ra ngoài Thẩm Khiêm, những người khác đều không ở nhà.

Tựa như nhìn thấu sự nghi ngờ của cô, Thẩm Khiêm thuận miệng giải thích: “Trời chưa sáng ông nội đã xuất phát đến sơn trang để tránh nóng.”

Ông nội không có ở đây, chút quy củ tất nhiên không cần tuân thủ.

“Cô ba muốn ăn gì?”

Bây giờ cô không cho Thẩm Khiêm cơ hội tự ý, cô mở miệng nói luôn: “Chỉ cần mì tương đen!”

Người làm khó xử nhìn ậu cả, thấy người đằng sau gật nhẹ đầu đồng ý đến mức khó phát hiện, mới như trút được gánh nặng mà lui xuống đi.

Rất nhanh, một chén mì tương đen thơm ngào ngạt được đặt trước mặt Thẩm Loan, nhưng không nhiều lắm, bởi vì người làm còn “Tri kỷ” chuẩn bị thêm cho cô một chén cháo rau nhỏ.

Thẩm Loan giương mắt nhìn người đàn ông ở đối diện, yên lặng mắng “Đồ cố chấp”.

Trong nháy mắt, cô giống như thấy được Thẩm Khiêm ở đời trước, cũng cố chấp như vậy, đối với việc đã nhận định cực kì cực đoan, ví dụ như chén cháo rau này, ngay cả khi đã thỏa hiệp, cũng phải có tiền đề mới đạt được mục đích.

Ăn xong bữa sáng, hai người xuất phát.

“Đồ của em đâu?” Người đàn ông nhíu mày.

“Đồ gì?”

“Ngày hôm qua không phải bảo em thu dọn …”

Thẩm Loan chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, giống như đang nói: “Anh thật sự đã bảo em thu dọn đồ?”

Anh ta cười: “Nếu không em cảm thấy tại sao anh lại nói trước với em?”

“…À, bây giờ em đi dọn.”

“Thôi.” Thẩm Khiêm nâng cổ tay xem đồng hồ: “Thời gian không đủ, thiếu cái gì đi đến nơi đó rồi mua.”

Nơi đó?

Thẩm Loan không nghĩ đến lời của anh ta nữa, cho đến khi đến sân bay, mới biết được Thẩm Khiêm thật sự chuẩn bị đưa cô đi xa nhà.

“Bây giờ có thể nói cho em biết đi đâu chưa?”

“Không thể.”

“…” Đm!

“Lo lắng anh sẽ bán em đi sao?” Người đàn ông nhướng mày, nặng nề cười nhẹ.

“Thật sự có khả năng này.”

Hai người đi đến phòng chờ VIP, bên trong đã có người đang đợi ——

“A Khiêm.” Tần Trạch Ngôn đứng dậy, đón người, tầm mắt lướt qua Thẩm Khiêm dừng lại mặt Thẩm Loan ở phía sau, ngay sau đó tiện thể nhìn xuống, lẳng lặng đáng giá cô từ đầu đến chân.

Thẩm Loan khẽ nấp sau Thẩm Khiêm, khéo léo tránh đi.

Tần Trạch Ngôn nhướng mày: “Đây là…”

“Thẩm Loan.” Chưa nói thân phận, chỉ nói tên họ, người hiểu chuyện một giây đã hiểu, ánh mắt của cô cũng đột nhiên ý vị thâm trường.

“Tôi đi toilet.” Thẩm Loan xoay người đi ra ngoài, bóng dáng thon gầy toát ra vài phần gầy yếu.

Tần Trạch Ngôn thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn thấy đôi mắt đen thâm thúy của Thẩm Khiêm.

Ách…

Có hơi xấu hổ.

“Đây là người mà nhà cậu mới vừa nhận về?” Giáo dưỡng tốt không cho phép Tần Trạch Ngôn nói ra hai chữ “con gái riêng”.

“Ừm.”

“Nhìn vẻ ngoài có vẻ không bằng hai đóa hoa khác.” Con gái xinh đẹp không cần phải nói quá, gương mặt của Thẩm Như và Thẩm Yên thực sự khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui, Thẩm Loan… Tuy rằng không xấu nhưng thật sự hơi nhạt nhẽo.

Thẩm Khiêm nghe thấy đánh giá như vậy, không tỏ thái độ gì, chỉ cười khẽ một tiếng.

Tần Trạch Ngôn không rõ rốt cuộc thái độ của anh ta là gì. Nhưng hôm nay tụ tập như vậy, anh ta có thể đưa theo em gái riêng này đến, hoặc là thực sự định làm một người anh trai tốt, hoặc là có ý đồ khác.

Rất nhanh, Hạ Hoài và Tống Lẫm cũng đã tới.

“Nước khoáng gì vậy, có vị như trà…” Nói xong tiện tay vẩy vẩy, vừa lúc hắt vào chân của Thẩm Loan vừa mới bước tới.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng, phối hợp với giày đế bằng cột dây, giày da dê, dính một chút nước màu sắc đã trở nên đổi màu, hơn nữa rất khó phơi khô.

“Ôi! Ngại quá ——” Hạ Hoài cầm ly giấy dùng một lần, hai tay mở ra, vẻ mặt bất đắc dĩ, nghe ngữ điệu không có thành ý xin lỗi.

Thẩm Loan nheo mắt, bỗng chốc ngẩng đầu lên.

“Hả? Trông cô rất quen, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?”

C76 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch