Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 87: Con thứ ba của nhà họ Thẩm 1

Chương 87: Con thứ ba của nhà họ Thẩm 1



Con?

Thẩm Loan cười, ánh mắt nhìn anh ta không lo không sợ, cũng chẳng thèm quan tâm: “Vậy cũng chẳng liên quan gì tới anh.”

Cuối cùng, người đàn ông để cốc nước và thuốc xuống rồi quay người rời đi.

Thẩm Loan chỉ liếc qua một cái, ném viên thuốc vào thùng rác, cũng không đụng vào cốc nước kia, mà ngược lại, ăn hết hơn nửa bữa sáng. Lúc người giúp việc đi lên thu dọn, cô đang ngồi trước gương bàn trang điểm kẻ lông mày, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, vẩy xuống mặt đất và chăn đệm trong phòng, thiếu nữ gầy gò, nhưng gương mặt lại rất bình thản.

Nữ giúp việc đứng ngây người nhìn, ai cũng nói cô ba không xinh đẹp bằng cô cả và cô hai, nhưng cô ta lại cảm thấy, cô ba là người có sức quyến rũ nhất.

“Chuyện gì?” Giọng nói hơi có vẻ lạnh nhạt kéo suy nghĩ của nữ giúp việc lại.

“Vâng, cô chủ, tôi đến dọn bát đũa…” Vừa nói vừa nhanh nhẹn dọn dẹp, tay chân khá lưu loát, sau khi làm xong thì đặt hết lên khay, dáng vẻ phục tùng rũ mắt rời khỏi phòng.

Thẩm Loan vẽ xong lông mày, rồi lấy cọ tạo má đỏ, lúc này mới che bớt được sự tái nhợt, trông như người bình thường.

Cô đổi giày chạy vội xuống lầu, trong tầm mắt, ngoại trừ người giúp việc, cũng chỉ có Chu Khánh Phúc, còn những chủ nhân chân chính thì không thấy đâu.

“Cô ba muốn ra ngoài? Tôi sắp xếp xe…”

“Không cần.” Nói xong, đi thẳng ra ngoài.

Thẩm Loan chạy chậm vòng quanh vườn hoa, sau một tiếng, mồ hôi đã thấm ướt hết áo thun vận động trên người, giữa hai chân cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô không để ý. Thực ra, Thẩm Khiêm không cần cầm thuốc tránh thai đến cho cô, buổi sáng ở sân bay, Thẩm Loan đã tới tiệm thuốc trước, mua thuốc tránh thai khẩn cấp, sau đó uống một ngụm nước khoáng nuốt thẳng vào bụng.

Kiếp trước, cô không thể có được đứa con của mình, kiếp này nếu như có thể, cô rất muốn được trải nghiệm cảm giác được làm mẹ, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải đủ mạnh mẽ, nếu không làm sao cho đứa nhỏ yếu ớt một hoàn cảnh an ổn để lớn lên? Huống chi, cô hy vọng cục cưng của mình là kết tinh của tình yêu, chứ không phải là sản phẩm ngoài ý muốn, cho nên, cho dù đang trong kì an toàn, Thẩm Loan vẫn uống thuốc.

“Cô ba, cô chạy lâu như thế, không mệt sao?” Bác Đinh vừa chăm sóc hoa cỏ, vừa thi thoảng ngó qua để ý Thẩm Loan, thấy cô đã chạy hai giờ liền rồi nhưng vẫn chưa có ý định dừng lại, lúc này mới mở miệng.

Sao lại không mệt?

Cô sắp mệt chết rồi.

Nhưng thân thể này khi được sinh ra đã chênh lệch nhiều hơn so với người bình thường, kiếp trước Thẩm Loan chỉ cần đứng thôi cũng dễ dàng vấp ngã, cho nên bây giờ rất cần cải thiện thể chất. Sau khi sống lại, cô vẫn luôn kiên trì rèn luyện, đa số thời gian đều phung phí vào việc tập yoga, chạy tới mức mồ hôi đầm đìa như hôm nay là lần đầu tiên.

Chạy xong nửa vòng nữa, cô dừng lại, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không nhiều không ít, vừa đủ 120 phút.

Lúc này, Chu Khánh Phúc dẫn theo một người đàn ông từ ngoài đi vào, Thẩm Loan nhìn lướt qua, nhìn rõ là ai xong không khỏi nhíu mày.

“Cô ba.” Chu Khánh Phúc cúi đầu chào.

Thẩm Loan khẽ dạ, ánh mắt lại xuyên qua ông ta, rơi vào người đàn ông đứng phía sau, thẳng thắn, to gan, mang theo sự tò mò không thèm che giấu: “Vị này là?”

Chu Khánh Phúc nheo mắt, ông ta chưa kịp mở miệng, người đàn ông đã khẽ cười, lên tiếng, lồng ngực rung rung, phát ra giọng nói trầm ấm, tự dưng chọc người.

“Đây chính là con gái nhỏ mà anh trai tôi vừa tìm về đấy à? Gọi là gì nhỉ?” Người đàn ông sờ trán, giống như đang cố hết sức để nhớ ra, nhưng Thẩm Loan lại nhìn Anh ta cố ý.

“Thẩm Loan.” Không đợi Chu Khánh Phúc trả lời, chính cô tự nói, không vì bị lãng quên mà tủi thân, cũng không xấu hổ, từ đầu tới cuối, đôi mắt trong suốt kia vẫn luôn thản nhiên.

Đúng vậy, thản nhiên.

C92 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch