Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 88: Con thứ ba của nhà họ Thẩm 2

Chương 88: Con thứ ba của nhà họ Thẩm 2



Thẩm Xuân Hàng đột nhiên cảm thấy thích thú, bắt đầu dò xét cô gái trước mặt, cô rất gầy, nhưng lại cao hơn Thẩm Yên và Thẩm Như, chính vì vậy nên hai chân thon dài ôm gọn lấy mông, chỉ dài tới một phần ba đùi, không tính là bó sát, nhưng lờ mờ có thể trông thấy được đường cong ngạo nghễ ưỡn ra.

Có lẽ là vừa vận động xong, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay còn đổ mồ hôi, hai gò má ửng hồng, hơi thở phập phồng, mặt trời đã khuất, phản chiếu màu trắng. Mặt mũi không có vẻ tinh xảo như hai người chị gái, nhưng đôi mắt như ngôi sao nhỏ rơi xuống từ chòm Thương Khung, đen nhánh và sáng ngời rực rỡ.

Thẩm Xuân Hàng nhìn cô thật kĩ, đồng thời, Thẩm Loan cũng không e ngại đánh giá anh ta.

Người đàn ông rất trẻ trung, không nhìn ra là đã ba mươi tuổi, áo polo màu vàng nhạt phối hợp với quần thể thao bình thường, 180 độ trước sau, không có cơ bắp rõ ràng, nhưng lại không khiến người ta có cảm giác như đang nhìn một tên ốm yếu hay đẹp trai trắng trẻo nhưng không có sức, ngược lại giống như một công tử phóng khoáng dạo chơi nhân gian, vượt qua vạn bụi hoa, nhưng chẳng dính một chiếc lá nào.

Mặt mũi của anh ta và Thẩm Khiêm có hơi giống nhau, cười lên sẽ khiến người khác như tắm trong gió xuân, nhưng rốt cuộc vẫn có sự khác biệt. Nếu như nói Thẩm Khiêm là một người dùng vẻ bề ngoài để che giấu tham vọng, thì người đàn ông trước mặt này chính là một con hồ ly già dùng vẻ ngoài nho nhã để lừa người!

Thẩm Tông Minh có ba đứa con, con cả là Thẩm Xuân Giang, con thứ hai là Thẩm Xuân Đình, mẹ đẻ là vợ chính thức của ông cụ, còn đứa con thứ ba Thẩm Xuân Hàng, tức là vị trước mắt đây, mẹ anh ta vốn là tình nhân được bao nuôi bên ngoài, mang bầu năm ông cụ 45 tuổi, đến tận bây giờ, thì lên làm vợ thứ hai của Thẩm Tông Minh, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, không sống yên ổn được bao năm đã bệnh mất, nhưng Thẩm Xuân Hàng lại trở thành chủ nhân thứ ba danh chính ngôn thuận của nhà họ Thẩm, cho dù là ai cũng không dám nói anh ta là đứa con của tình nhân.

Có lẽ là già rồi mới có con, Thẩm Tông Minh vẫn luôn cưng chiều đứa con này từ nhỏ tới lớn, thêm vào đó khi Thẩm Xuân Hàng ra đời, Thẩm Xuân Giang và Thẩm Xuân Đình đều đã khoảng hai mươi, đương nhiên không cảm thấy đứa em trai này có sức uy hiếp nào, cộng với cái miệng lanh lợi của thằng nhóc ấy, mở miệng gọi một tiếng “anh cả”, “anh hai” ngọt xớt, nên hai người cũng coi anh ta như bảo bối mà cưng chiều.

Ngược lại hai anh em ruột thịt là Thẩm Xuân Giang và Thẩm Xuân Đình từ nhỏ đã cạnh tranh, mày đánh tao đấm, quan hệ không được hài hòa như mặt ngoài.

Tóm lại, nếu bàn về người sống nhàn hạ nhất nhà họ Thẩm, không ai có thể hơn được người đàn ông này. Nghĩ lại đời trước, lúc Thẩm Loan và Thẩm Khiêm, Thẩm Như cạnh tranh khốc liệt nhất, Thẩm Xuân Đình đứng ngồi không yên mà dính vào, chỉ có Thẩm Xuân Hàng nhàn hạ câu cá, cầm tiền lợi nhuận được chia từ cổ phần để dạo chơi khắp thế giới, không thèm hỏi đến bất kì chuyện lớn nhỏ nào trong nội bộ công ty.

Nói thật, Thẩm Loan thật sự hâm mộ anh ta.

“Loan? Chữ Loan nào?” Người đàn ông xích lại gần, tươi cười rực rỡ.

Cô bình tĩnh mở miệng: “Nữ quan.”

“À…” Người đàn ông kéo dài giọng, phối hợp mở miệng: “Âm của từ nữ quan, đọc giống như chữ “sở” và chữ “uyển”, ý là thân thể, phẩm chất đều hoàn hảo. Ý là như vậy sao?”

Thẩm Loan kinh ngạc nhìn anh ta một cái.

Cách đọc của từ “nữ quan”, đọc vừa giống chữ “sở” vừa giống chữ “uyển”… Đây là chú thích của chữ “Loan” trong quyển “Cách giải nghĩa chữ”, cô cũng chăm chỉ đọc mới tìm ra, nhưng không ngờ anh ta chỉ cần há mồm là nói ra được.

À, thân phận của Thẩm Xuân Hàng ngoại trừ là con thứ ba của nhà họ Thẩm, thì còn là tiến sĩ của ngành Trung văn Đại học B, là nhà nghiên cứu cấp quốc gia về chuyên ngành Hán ngữ nói của văn học, là người phụ trách cũng như sáng lập của Hội ngân sách trong học viện, bất kể là trong giới học thuật, hay là giới từ thiện thì đều rất nổi tiếng.

Thẩm Loan gật đầu: “Chỉ là, anh còn chưa nói anh là ai.”

“Cô nhóc, cháu nên gọi tôi một tiếng chú ba.” Nói xong, bèn móc thứ gì đó từ túi quần ra, thảy cho Thẩm Loan: “Quà gặp mặt.”

C93 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch