Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 89: Chà, cô nhóc này có vẻ thú vị!

Chương 89: Chà, cô nhóc này có vẻ thú vị!



Nói xong, lướt qua cô, đi vào trong.

Thẩm Loan cúi đầu, nhìn chìa khóa xe hơi nằm gọn trong lòng bàn tay, logo cây đinh ba màu bạc, mang theo mùi tiền đập vào mặt, chẳng qua, cô rất thích!

“Chú ba!”

Người đàn ông dừng bước, Thẩm Loan đuổi theo, lắc lắc chìa khóa xe trước mặt anh ta: “Cái này, cho cháu không?” Xác nhận lần nữa.

“Đã nói là quà gặp mặt.” Ngụ ý, không cho cháu thì cho ai?

“Cảm ơn.”

Thẩm Xuân Hàng bỗng nhớ tới cái gì, xem xét cô từ đầu tới chân một lượt: “Mà, năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Có bằng lái chưa?”

“Hai mươi. Chưa có.”

“Hmm…” Người đàn ông khoanh tay, ung dung nói: “Nhưng sao chú nghe nói, trước kia cháu đụng phải xe hàng, còn bị thương phải nằm viện.”

“Anh cháu nói với chú?”

Thẩm Xuân Hàng không bị mắc lừa, đôi mắt hồ ly hơi cười híp lại: “Cháu chưa trả lời vấn đề của chú.”

Thẩm Loan tỏ vẻ đương nhiên: “Không có bằng lái, không có nghĩa là không biết lái.”

“Ha ha…” Người đàn ông cười khẽ: “Xem ra, cô gái nhỏ có không ít bí mật nhỉ.”

Trái tim Thẩm Loan xiết chặt, nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên như cũ.

Ngay vào lúc cô cho rằng đối phương còn muốn tiếp tục truy hỏi, thì Thẩm Xuân Hàng đột nhiên gọi tên quản gia Chu: “Ông canh chừng cô nhóc này cho kĩ, ngày nào chưa lấy được bằng lái, thì không cho phép đụng vào xe. Nếu lại gây họa, tôi cũng không có lòng tốt để đi giải quyết hậu quả như thế nữa đâu.”

“Vâng.”

Thẩm Loan giật mình, như vậy nghĩa là…

“Tôi còn đang nghĩ thằng nhóc Thẩm Khiêm kiêu căng tự mãn kia làm sao lại tới đòi nhân tình từ tôi, hóa ra là để ra mặt giúp cô nhóc này… Lão Chu à, ông có từng thấy đứa cháu trai lớn ấy của tôi đặt ai trong lòng như vậy chưa? Tôi thì chưa thấy đâu.” Vừa nói, vừa lắc đầu đi vào bên trong.

Thẩm Loan nhìn chìa khóa Maserati trong tay, chợt mỉm cười nhẹ nhàng, nắm chặt nó trong tay, cũng đi vào trong.

Thẩm Khiêm vì vụ tai nạn xe cộ lần trước của cô mà đi tìm Thẩm Xuân Hàng?

Cũng đúng, ở bên Cục Giao thông, vị Tam gia này của nhà họ Thẩm có nhiều mối quan hệ rất vững chắc, khó trách cô chẳng cần phải đi lấy lời khai gì cả, mà mọi chuyện cứ thế được giải quyết xong.

Thẩm Xuân Hàng hẳn là về nhà tổ để lấy đồ gì đó, Thẩm Loan tắm rửa xong đi xuống lầu, đúng lúc thấy anh ta đi ra từ phòng đọc sách của Thẩm Xuân Giang, trong tay cầm mấy xấp tài liệu, định đi luôn.

“Chú ba!”

Người đàn ông dừng chân lại, quay người nhìn cô: “Làm sao?”

Gương mặt đang cười như không cười làm gì có chút nào giống một người đọc sách, ngược lại trông không khác gì một thiếu gia ăn chơi.

Thẩm Loan đi xuống hai bậc thang cuối cùng: “Đã giờ này rồi, hay là ăn cơm trưa đã?”

Người đàn ông hơi khựng lại, hình như không ngờ Thẩm Loan gọi anh ta lại chỉ vì… Ăn cơm?

“Nếu như chú có việc bận quá thì coi như cháu chưa nói gì vậy.”

Hình như cô gái nhỏ vừa mới tắm rửa xong, tóc còn chưa kịp sấy khô, cứ ẩm ướt như thế mà xõa ra sau lưng, khuôn mặt nhỏ đã giảm bớt ửng đỏ vì vận động dưới ánh mặt trời, bớt đi một chút đỏ hồng, chưa dặm phấn trang điểm, làm nổi bật khuôn mặt vốn không nhiều thịt, càng lộ ra vẻ yếu đuối.

Trong không khí thoang thoảng mùi dầu gội và sữa tắm, hòa quyện với mùi cơ thể tự nhiên trên người thiếu nữ, lại có vẻ dễ ngửi, không biết tại sao, trong đầu Thẩm Xuân Hàng đột nhiên xuất hiện câu “Băng thanh ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn, thủy điện phong lai ám hương mãn.” (Theo bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo là: Xương ngọc da băng, không mồ hôi mát rượi, điện bạc gió lùa hương dạ hội… Là hai câu trong bài thơ Động Tiên Ca của Tô Thức.)

“Được.” Người đàn ông đổi hướng, đi vào phòng ăn: “Đúng lúc chú cũng đói bụng.”

Sau bữa ăn, Thẩm Xuân Hàng cầm tài liệu rời đi, Thẩm Loan đang chuẩn bị lên lầu nghỉ trưa, thì Hạ Hoài dẫm lên ánh nắng sáng loáng, được quản gia Chu dẫn vào.

“Loan Loan!” Vừa nhìn thấy cô, anh ta đã mỉm cười rực rỡ.

“Sao anh lại tới đây?”

“Tìm em!”

“Có chuyện gì sao?”

“Đi, ra ngoài nói.” Hạ Hoài dắt cô đi ra ngoài, Thẩm Loan không kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhíu mày.

Nhìn thấy Hạ Hoài, cô lại không kìm được mà nhớ tới Tống Lẫm, tự dưng bực bội.

Hai người đi tới vườn hoa, Thẩm Xuân Hàng lái xe đi ngang qua, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, thu hết vào mắt hình ảnh hai người đang dắt tay nhau, nói đúng hơn, hẳn là thiếu niên đi trước đang nắm chặt cổ tay của thiếu nữ, cô gái nhỏ hơi buồn buồn đi theo phía sau, hương vị thanh xuân phấn chấn đập vào mặt, khiến Thẩm Xuân Hàng lần đầu tiên suy nghĩ xem có phải mình đã già rồi hay không.

Chợt, thu lại ánh mắt, lắc đầu bật cười.

Xe đi ngang qua ngay cạnh hai người, không dừng lại. Cổng chính mở ra, Thẩm Xuân Hàng vẫn không nén được mà nhìn lướt qua gương chiếu hậu, thiếu niên và cô gái nhỏ đã dừng lại, đứng đối diện nhau, không biết đang nói gì.

Hình ảnh rất đẹp, nhưng điều anh ta để ý là, Thẩm Loan là một đứa con gái riêng không được công khai, sao lại có quan hệ được với thiếu gia của công ty điện tử Hoa Lăng? Nhìn thoáng qua, có vẻ Hạ Hoài đang chủ động.

Chà, cô gái nhỏ thật thú vị.

Bên này, Hạ Hoài đang thăm dò chuyện xảy ra ở suối nước nóng trong sơn trang, thấy Thẩm Loan tỏ vẻ lạnh lùng không muốn nói chuyện, bèn biết điều đổi chủ đề: “Hôm nay thời tiết tốt, đừng cứ ở nhà như vậy, hay là chúng ta đi ra ngoài chơi đi?”

“Đi đâu? Chơi cái gì?”

Hạ Hoài nghĩ nghĩ: “Biết bơi không?”

Thẩm Loan lắc đầu.

“Đánh bida?”

Lại lắc đầu.

Ui…

“Dạo phố chắc được chứ?”

Chuyện này Thẩm Loan thực sự không còn cách nào lắc đầu.

“Lên xe, đưa em đi càn quét.”

Hạ Hoài nói “Càn quét”, thì thực sự là đi “Quét”.

“Hàng này, lấy hết. Cả hàng này nữa…”

Thẩm Loan líu lưỡi: “Anh mua nhiều cốc chén như thế, có dùng hết không?”

“Dùng không hết, nhưng có thể đem đi tặng.”

Vừa dứt lời, Thẩm Loan đã bị nhét một cái vào trong ngực, ừm, là một chiếc cốc màu hồng, hoa văn trái tim, rất có mắt thẩm mỹ của một chàng trai thẳng.

C94 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch