Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 92: À, lòng tự tôn của đàn ông

Chương 92: À, lòng tự tôn của đàn ông



“Mèo?” Não Lăng Vân nhất thời không thích ứng được, đang yên đang lành, sao lại lôi cả mèo lên người rồi?

“Nói đơn giản một chút, cậu chủ bị sốt, cảm thấy không phục, muốn tìm con mèo gan to tày trời kia tính sổ.”

Về điều này thì Lăng Vân hiểu, nhưng....

“Còn về? Người còn có thể không chấp nhặt với mèo?”

“Chỉ cần cậu chủ của chúng ta muốn, vậy thì không có gì là không thể.”

Lăng Vân thấp giọng: “Nhưng cậu chủ không phải là loại người so đo từng tý một.”

Sở Ngộ Giang không không ngừng lắc đầu, thở dài một hơi đầy ý tứ: “Cậu đừng có coi thường tự tôn của một người đàn ông, nhưng mà không sao, dù sao cậu cũng vẫn còn nhỏ...”

Lời còn chưa dứt, một trận kình phong đã ập tới, Sở Ngộ Giang phản ứng dựa theo bản năng nghiêng người trốn trước, gò má sượt qua nắm đấm chứa đầy lực của Lăng Vân, cho dù là người hiền lành đến thế nào đi nữa, cũng không thể kìm được sự tức giận.

“Này! Cậu động kinh sao! Nói ra tay liền ra tay...” Nếu như anh ta tránh muộn một tí nữa, chỉ một tí, chỉ sợ rằng anh ta đã bị hủy dung rồi.

Lăng Vân lạnh lùng nhìn anh ta một cái, khuôn mặt không có biểu cảm: “Tôi không nhỏ, rất lớn.

“....”

À, lòng tự tôn của đàn ông.

Thẩm Loan đi cùng với Hạ Hoài từ trong shop quần áo ra, đi dạo dến chỗ túi xách, rồi lại lượn qua chỗ tủ trưng bày trang sức, chính là hai cái máy thu hoạch đi cùng nhau, vài phút lại hóa thân thành đại diện thổ hào, chỗ nào không quẹt thẻ sẽ chết rất thảm, bị nhân viên của mười mấy cửa hàng nhìn giống như con sói bị bỏ ngửi thấy mùi thịt thơm vậy.

Hạ Hoài không thiếu tiền, còn Thẩm Loan cầm thẻ của Thẩm Khiêm cũng không tiếc tiền, giống hệt hai tên phá gia chi tử. Mua đủ rồi, dự định đi ăn chút gì đó. Trên đường đi, lúc đi qua một tiệm đồ ngọt, Hạ Hoài giống như thi hành thuật định thân vậy, Thẩm Loan đẩy anh ta: “Anh làm cái gì vậy?”

“Anh nhớ ra rồi!”

Thẩm Loan bị dáng vẻ đôi mắt phát sáng của anh ta làm kinh ngạc lùi lại nửa bước, Hạ Hoài bỏ hết đồ vừa mua xách đầy hai tay xuống, quay qua nắm lấy bai bả vai cô: “Anh nhớ ra lúc trước gặp em ở đâu nơi nào rồi?”

Thẩm Loan nhếch mày.

“Không nhớ sao? Cũng là ở một tiệm đồ ngọt như thế này, anh còn đưa danh thiếp...”

“À, anh chính là người đàn ông thứ ba bị bạn trai chính hiệu bắt gian tại trận đó, sở thích của cậu Hạ đúng là không giống với người thường.”

“...” Anh ta hối hận rồi, không nên nói ra.

Vì muốn cứu vãn hình tượng của mình trong mắt Thẩm Loan, Hạ Hoài đưa cô đi đến một khu biệt thự nằm ở vị trí đắc địa của trung tâm thành phố.

“Làm cái gì vậy?” Thẩm Loan xuống xe, đứng yên, cô mặt một chiếc quần sooc bò, ánh mắt trời chiếu xuống, đôi chân trắng dài như sáng lên.

“Đi theo anh.” Hạ Hoài đưa cô đi xuyên qua vườn hoa, dừng lại ở một căn biệt thự độc lập, gõ cửa: “Mấy tên nhóc thối các cậu đừng ngủ nữa!”

Qua cả nửa buổi, cánh cửa của biệt thự mới từ bên trong mở ra, một chàng trai mắt lim dim ngái ngủ, đầu tóc bù xù như một cái tổ gà, vừa dụi mắt vừa ngáp một cái: “Là ông chủ nhỏ à, sao anh lại có thời gian rảnh rỗi đến thăm mọi người vậy? Ê... cũng không đem theo ít đồ ăn đến, mọi người vẫn còn đang đói đây...” Nói xong, bỏ tay nắm cửa ra, cũng không thèm chào hỏi Hạ Hoài một câu, cứ thế xì xì xào xào đi vào bên trong.

Hạ Hoài sờ sờ mũi, tự nhiên cảm thấy mình làm chức ông chủ này đặc biệt không có chút tôn nghiêm nào: “Khụ! Cái đó.... Loan Loan, tôi đưa cô vào trong thăm quan một chút.”

Thật ra Thẩm Loan đã đoán được rồi, nhưng cậu chủ Hạ hào hứng như thế, cô đương nhiên cũng sẽ cho anh ta chút mặt mũi.

Đi quanh một vòng, anh ta đắc ý nhếch nhếch mày, dường như đang khoe thành tích hỏi cô: “Thế nào, cũng không tồi chứ?”

“Anh nuôi một đội thể thao điện tử.”

“Ừm.”

Thẩm Loan gật đầu, vỗ vỗ bàn tay mảnh dẻ: “Chơi game thôi cũng để anh đầu tư cả một quy mô lớn như vậy, không hổ là công tử bột thành thạo việc ăn nhậu chơi bời.”

Khuôn mặt anh tuấn của Hạ Hoài bỗng chốc đen như đít nổi.

Thẩm Loan lại vừa cười vừa bổ sung thêm một câu: “Em đang khen ngợi anh.”

Lông vừa bị nổ tung lại ngay lập tức vuốt lại cho thuận, Hạ Hoài hừ lạnh: “Đây cũng bình thường thôi...”

À, lòng tự tôn của đàn ông.

C97 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch