Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 93: Ai biết được? (Tăng thêm phiếu đề cử)

Chương 93: Ai biết được? (Tăng thêm phiếu đề cử)



Bởi vì trong thời kỳ học cấp hai, Hạ Hoài mê muội game không có cách nào tự thoát ra được, sáng lập ra câu lạc bộ Seek, trải qua sự phát triển vài năm, đến bây giờ đã trở thành một đội thể thao điện tử có trình độ chuyên nghiệp trong nước, liên tục giành được quán quân cuộc thi KOC cấp thành phố, đồng thời nhận hết năm ngoái và năm kia ngôi vị quán quân của cuộc thi mùa xuân KPL.

Kiếp trước, mặc dù Thẩm Loan không giống với bây giờ tiếp xúc gần với đội ngũ này, nhưng từ lời người khác kể lại, cô nghe qua không biết bao nhiêu lần, khen ngợi như là “cậu chủ nhỏ của nhà họ Hạ không có chí tiến thủ nhưng không ngờ rằng vẫn thật sự là anh ta chơi đùa cũng thành khuôn mẫu”.

Phương thức thành công của mỗi người là khác nhau, có lẽ đối với Hạ Hoài mà nói, có thể chơi, sẽ chơi, chơi ra thành quả, đây chính là thành tựu lớn nhất. Điểm này và nóng vội kinh doanh của Tống Lẫm, đa mưu túc trí của Thẩm Khiêm, và còn con kế nghiệp ba của Tần Trạch Ngôn có bản chất khác nhau, bởi vì không cưỡng cầu nhiều, cho nên rất dễ dàng hài lòng.

“Ông chủ nhỏ, giới thiệu với mọi người chút đi!” Các chàng trai đứng thành một hàng, đều trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch, nhưng vẫn không che đậy được tinh thần phấn chấn và sức sống có riêng của tuổi trẻ.

Lúc này đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá Thẩm Loan, thỉnh thoảng lại quay đầu giao lưu bằng ánh mắt với người bên cạnh, hoặc là nháy mắt ra hiệu.

“Vậy... có nên gọi là bà chủ nhỏ không đây?”Chàng trai vừa nãy ra mở cửa bây giờ đã tỉnh ngủ hoàn toàn, hai mắt lóe lên tia bát quái.

Hạ Hoài ngại ngùng ho hai tiếng, liếc mắt lén nhìn Thẩm Loan.

Cô giá trẻ lại chỉ cười không nói.

“Đừng nói linh tinh, đây là bạn tôi, Thẩm Loan, cô ấy đều nhỏ hơn các cậu.” Sau đó lại lần lượt giới thiệu cho Thẩm Loan, đây là ai, biệt danh là gì.

“Chào mọi người.”

“Loan Loan, tôi có thể gọi cô như vậy không? Tên của cô thật dễ nghe! Bình thuờng có chơi game không? Có biết chơi Vương giả vinh diệu không?

Thẩm Loan gật đầu.

“Nhân vật nào có vẻ thuận tay hơn?”

“Pháp sư cũng được.”

“Đánh một trận phối hợp? Vừa hay đủ 5 người.”

“Được thôi.” Thẩm Loan rất biết nghe lời.

Mười năm phút sau, thạch anh bên phía địch bị đánh vỡ, Đát Kỷ của Thẩm Loan dựa vào sản lượng cao vinh dự nhận được MVP, một mình thu hoạch được 12 mạng, trợ công 20, chết 0.

“Lợi hại quá, bảo bảo Đát Kỷ của tôi.”

“Tôi phải ghi lại đã, em gái nhỏ nước đi này từ hỗn loạn đến bùng nổ.”

“Quả nhiên, Đát Kỷ không biết ngồi trong cỏ không phải người chơi giỏi,”

“6 6 6....”

Thẩm Loan bị một đám thanh niên xanh tươi vây vào vào giữa, nhao nhao khen ngợi.

Ngược lại Hạ Hoài bị cách ly bên ngoài, lúc này trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ dường như một giây sau có thể tràn ra, anh ta đưa Thẩm Loan đến đây không phải để chơi game cùng với cùng với đám sói con này, mà là muốn chứng minh bản thân không phải như lời cô nói, công tử bột không biết làm việc đàng hoàng.

Sao, lại không cẩn thận một chút, tình tiết lại phát triền thành như thế này?

Gào khóc—

Lúc rời khỏi, một đám thiếu niên nghiền mạng bỏ điện thoại xuống, ồn ào tiễn Thẩm Loan đến cửa: “Em gái nhỏ hoan nghênh em thường xuyên đến, cửa nhà của SEEK sẽ mãi mãi mở rộng chào đón em!”

“Không đến cũng không cần vội vàng, dù sao thêm bạn bè tốt trong game, bất cứ lúc nào cũng có thể chơi!”

“Bye bye.”

“...”

Thẩm Loan ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn: “Thời gian không còn sớm nữa, đưa tôi về đi.”

Hạ Hoài: “...ừm.”

Sớm biết đã không đưa cô đến chỗ này lãng phí thời gian rồi, nói không chừng còn có thể đi xem phim, thuận tiện nắm bàn tay nhỏ.

Ai ya, thật là thất sách!

Xe thể thao của Hạ Hoài gần như cùng lúc lao vụt vào cánh cửa nhà họ Thẩm với xe thương vụ của Thẩm Khiêm, hai bên cửa sổ xe đều hạ xuống một nửa, tầm nhìn giao nhau trong không trung, Thẩm Khiêm nhìn thấy bóng người quen thuộc ngồi ở ghế phó lái kia của đối phương, mặt mày bỗng chốc tối sầm lại, dương như có mây đen dày đặc bao phủ, thẩm thấu một nỗi lạnh lẽo, âm u.

Thẩm Loan lại dường như không cảm giác được, ánh mắt bình thường nhìn đối phương.

“Hi! A...” Chữ Khiêm còn chưa nói ra miệng, chiếc xe đen đã nhanh như bay lao vụt qua, để lại cho Hạ Hoài một làn khói bụi.

Ơ!

“Anh ta bị làm sao vậy?” Cả khuôn mặt Hạ Hoài viết một chữ ngơ.

Ánh mắt Thẩm Loan lạnh nhạt, giọng nói cũng không hề có chút thay đổi: “Ai biết được?”

C98 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch