Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 94: Đó là cái cúi đầu nhẹ nhàng nhất

Chương 94: Đó là cái cúi đầu nhẹ nhàng nhất



“Được rồi, cứ để tôi xuống ở chỗ này đi.”

Hạ Hoài cười hi hi nói: “Không mời anh vào nhà ngồi chơi sao?”

Thẩm Loan bình tĩnh nhìn anh ta một cái: “Nếu như anh không để ý.”

“Hừ, nhìn thấu không nói toạch ra, cô bé nhỏ thật không thú vị gì hết.” Nói xong, đưa tay ra gõ đầu cô, nhưng bị Thẩm Loan không thèm nể nang tránh đi.

Hạ Hoài ngay lập tức bị nội thương.

Nhưng nhà họ Thẩm, anh ta thật sự không muốn vào: “Đợi khi nào em dọn ra ngoài ở rồi lại mời anh, thiếu gia anh nhất định sẽ không khách sáo!”

“Được thôi.” Thẩm Loan cười nhẹ, nói thầm trong lòng, ngày đó sẽ không xa.

Hạ Hoài vòng ra cốp xe: “Êy, chiến lợi phẩm hôm nay của cô.”

Thẩm Loan nhận lấy, quét mắt qua một cái, ước chừng khoảng mười mấy cái lớn nhỏ, túi giấy không cùng một thương hiệu, xanh xanh đỏ đỏ, thực sự là đồ sộ.

Ánh mắt tiễn Hạ Hoài lái xe đi xa, cô mới xoay người đi vào bên trong.

“Ái chà, đi ra ngoài dạo phố sao? Nhìn có vẻ thu hoạch không ít nhỉ.” Thẩm Yên ngồi trên ghế sô-pha, xoa cổ họng, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ vốn có không thấy đâu, toàn bộ trở thành chua ngoa.

Biểu cảm của Thẩm Loan không thay đổi, xem như không nghe thấy gì.

“Quả nhiên là tiêu tiền của người khác không biết tiếc, nhìn dáng vẻ túi lớn túi bé của cô, sợ là tám trăm năm không nhìn thấy nhiều đồ tốt, rất không nỡ nên mới vơ hết tất cả vào túi của mình? Cũng phải, quen làm một con quỷ nghèo rớt, không dễ dàng gì mới leo lên được cây đại thụ nhà họ Thẩm, đương nhiên phải ra sức làm dáng, dù sao cũng không ngu gì mà không tiêu, lại không phải do cô vất vả kiếm về, đúng không?”

Thẩm Loan chuyển bước đi về phía cô ta, dừng lại vị trí cách cô ta hai bước chân, ánh mắt dùng một loại bình tĩnh cực kì cao nhìn cô ta, nhàn nhạt mở miệng: “Chị nói sai hai chỗ. Thứ nhất, em không phải người khác, em cũng họ Thẩm. Thứ hai, không phải tiền em kiếm về, không có nghĩa em không có tư cách tiêu. Chị là tiểu thư nhà họ Thẩm, em cũng vậy, dựa vào cái gì chị có thể còn em thì không được?”

“Thẩm Loan, cô là cái thá gì?! Mà cũng dám đánh đồng với với tôi?”

“Em là cái gì, thì chị cũng chính là cái đó.”

“Cô!”

“Đủ rồi—” Giọng trầm lạnh từ trên cầu thang truyền đến, Thẩm Khiêm đứng ở giữa, ánh mắt bình tĩnh quét qua hai người, không uy tự giận.

Cái miệng nhỏ của Thẩm Yên hơi nhếch lên, dường như nhìn thấy cứu tinh, chạy đến bên cạnh người đàn ông, đôi mắt ngấn lệ, bày ra bộ dạng như chịu phải ức ức rất lớn, đến cả Thẩm Loan nhìn thấy cũng không tự chủ được mà cảm thấy xúc động: “Anh. Cô ta bắt nạt em!”

Thẩm Loan cảm thấy rất buồn cười, mà trên thực tế cô cũng thật sự cười lên. Không khỏi phô trương quá mức, liền thuận thế rũ mắt xuống.

Thật không ngờ rằng, đó là cái cúi đầu dịu dàng nhất, giống như một đóa bạch liên hoa thẹn thùng không thắng được luồng gió lạnh.

Thẩm Yên hận không thể lập tực xông đến, ngắt đi khuôn mặt đáng ghét của bông hoa kia: “Anh, anh phải giúp em....”

Người đàn ông không nói gì, chẳng tỏ rõ thái độ đúng sai, từ góc nhìn của Thẩm Yên nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của anh, trầm tĩnh nghiêm nghị, ra sức thận trọng.

Thẩm Loan bất động đứng nguyên tại vị trí ban đầu, buông trôi bỏ mặc, không phản kháng, cũng không hoảng loạn, giống như ngày tận thế sắp đến, như một tín đồ thành kính chờ đợi phiên toàn thẩm án cuối cùng.

Nhưng Thẩm Khiêm biết cô cũng không an phận như thế, cũng không dễ bị bắt nạt như thế.

Những lời vừa nãy cô nói với Thẩm Yên, có lý do có căn cứ.

Lúc phát hiện ra sự tồn tại anh, biểu cảm cũng vẫn bình tĩnh trước sau như một, không có bất kì sự chột dạ nào.

Còn nữa hôm đó, cô tự tay cho Tống Lẫm một bạt tai...

Những chuyện này, từng chuyện từng chuyện một đều đang nói với anh ta: Thẩm Loan tuyệt đối không giống biểu hiện đơn giản bên ngoài kia! Phải cận thận từng li từng tí, phải đề phòng, nhất định phải cẩn thận!

Nhưng sự thật thì cô luôn có thể trong vô thức thu hút sự chú ý của anh ta, có được tất cả sự chú tâm và tò mò của anh ta.

“Anh?” Thẩm Yên bám chặt cánh tay anh ta, nhẹ nhàng đung đưa.

Thẩm Khiêm chuyển ánh mắt sang cô ta: “Những lời nói không lọt tai đó là lời mà một thiên kim tiểu thư như em nên nói sao?

C99 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch