Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 96: Nhảy mở màn 2

Chương 96: Nhảy mở màn 2



Thẩm Như không đi được, cho Thẩm Yên một ánh mắt, người sau ngầm hiểu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đi đến bên cạnh Thẩm Xuân Giang: “Ba, mẹ cũng vì suy nghĩ cho công ty và thể diện của của họ Thẩm, ba đừng trách mẹ.”

Sắc mặt Thẩm Xuân Giang hơi dịu lại.

“Anh, anh thấy thế nào?” Thẩm Như đột nhiên mở miệng, ánh mắt mong đợi của Dương Lam lập tức nhìn vào trên người anh ta.

Thẩm Xuân Giang và Thẩm Yên cũng nhìn lại anh ta.

Thẩm Khiêm không nhìn ai, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đảo qua vị trí của Thẩm Loan đang đứng, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.

“Anh, anh…”

“Chuyện này phải không nên hỏi ý kiến của ông nội trước sao?”

Ánh mắt Dương Lam sáng ngời: “Đúng vậy! Tôi lập tức gọi gọi điện thoại cho ba…”

Thẩm Như nhíu mày, nghi ngờ lúc ánh mắt Thẩm Khiêm do dự nhìn Thẩm Loan, chẳng lẽ do cô ta suy nghĩ nhiều sao? Nhưng qua lời Thẩm Yên kể cô ta cảm giác quan hệ của hai người này có chút kỳ lạ.

Lông mày Thẩm Xuân Giang càng nhíu chặt, có chút không đồng ý liếc nhìn con trai một cái, nếu nhìn cẩn thận còn cất dấu nghi ngờ nhàn nhạt. Ngày đó ở phòng làm việc không phải đã nói xong rồi sao?

Rất nhanh, điện thoại đã được chấp nhận, sau khi Dương Lam hô lên “Ba”, bắt đầu nói rõ nguyên nhân hậu quả, cuối cùng hỏi: “… Ý của ba thế nào?”

Thông qua điện thoại bà ta có thể nắm chắc 99%, ông cụ xuất thân đại tộc Kinh Bình, lại một tay sáng lập tập đoàn Minh Đạt, coi trọng nhất là lễ nghĩa và thể diện, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép một đứa con gái riêng không lên được mặt bàn xuất hiện trong những trường hợp chính thức như tiệc rượu đầy năm.

Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt nắm chắc thắng lợi của Dương Lam lại bị kinh ngạc thay thế, trừng đôi mắt, khó tin nói: “Ba?!”

Đầu bên kia không biết nói gì đó, sắc mặt người phụ nữ suy sút nản lòng mà mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng tái nhợt như tờ giấy: “… Vâng, con đã biết.”

“Mẹ?” trong lòng Thẩm Như lộp bộp: “Ông nội có nói gì không?”

Mặt Dương Lam không cảm xúc: “Ông ấy đồng ý.”

Thẩm Như ngạc nhiên: “Đồng, đồng ý?!”

“Sao có thể chứ?!” Thẩm Yên thét chói tai.

Thẩm Xuân Giang chỉ hơi nhíu mày, sau đó vui vẻ tiếp thu sự thật, tuy rằng ông ta không biết vì sao ông cụ lại đồng ý, nhưng kết quả lại là điều ông ta muốn, về phần quá trình thế nào, cũng không quan trọng.

Dương Lam hít sâu, đứng thẳng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn thẳng Thẩm Loan: “Cô nói một chút đi, cô muốn đến tiệc rượu không?”

Lời này vừa nói ra, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Thẩm Loan, cô quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người khác xem nhẹ sự tồn tại của cô. Nhưng hết lần này đến lần khác lại cố tình do cô khơi mào!

“Con muốn đi.” Thẩm Loan mím môi, nhẹ giọng mở miệng.

Dương Lam cười lạnh.

“Con… muốn quen biết nhiều bạn mới, muốn giống chị cả, chị hai có bạn thân làm bạn khi ra ngoài dạo phố, lúc không vui cũng có thể có người để tâm sự bày tỏ…” Ý là, tôi không quan tâm đến chuyện các người có mặt mũi hay không, tôi chỉ muốn làm quen với nhiều người hơn mà thôi.

Giọng điệu bình thường, lại làm cho người ta cảm thấy trong đó cất giấu chua xót và uất ức.

Quả nhiên, trong mắt Thẩm Xuân Giang hiện lên sự đau lòng, ngay từ lúc đầu, ông ta muốn đón cô về nhà chẳng qua chỉ để cô có miếng cơm, có cũng được không có cũng không sao mà nuôi đến lúc kết hôn, nhưng cô lại không tranh không đoạt, dáng vẻ yên phận đều sẽ làm ông ta nhớ tới Lệ Hiểu Vân, một người phụ nữ dịu dàng động lòng người, toàn tâm toàn ý với ông ta, không hề có một câu oán hận…

Bởi vậy, có thêm ba phần thương tiếc với đứa con gái này, hơn nữa qua mấy ngày này ở chung, tình thương của ba ở sâu trong nội tâm được đánh thức hoàn toàn, mới nghĩ phải giành lấy một danh phận cho Thẩm Loan.

C102 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch