Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 97: Bạch Liên Loan lấy lui làm tiến

Chương 97: Bạch Liên Loan lấy lui làm tiến



Thẩm Loan không ngờ tới vở kịch cuộc sống của mình mấy ngày nay lại l ảnh hưởng lớn như vậy đến người ba rẻ tiền này , sớm biết như thế, thì nên chuyển toàn bộ sức lực hao phí trên người Thẩm Khiêm sang trêm người Thẩm Xuân Giang.

“Dì à.” Ánh mắt cô nhìn Dương Lam cực kỳ chân thành: “Thật xin lỗi vì mang đến cho dì nhiều rắc rối lớn như vậy, con…” Thẩm Loan cắn môi, dường như đang quyết định làm một việc lớn lao: “Không đi cũng được, cũng không quan trọng.”

Lời nói tuy là như thế, nhưng vẻ mặt tráng sĩ đứt cổ tay thì lại không có chút nào suy nghĩ “Không quan trọng”, trái lại, còn thật sự rất muốn đi!

Ở đây mọi người liếc mắt một cái đã nhìn thấu chiêu “Lấy lui vì tiến” này của cô, ngoại trừ Thẩm Xuân Giang.

Đày mắt ông ba rẻ tiền thương tiếc càng sâu hơn: “Không được! Con cần phải đi!”

“Ba…” Thẩm Loan nước mắt lập loè, ánh mắt như trẻ con quấn quýt ba mẹ và sùng bái như vậy làm Thẩm Xuân Giang khó có thể chống đỡ được.

“Loan Loan, tin tưởng ba, được không?”

Cô nhút nhát sợ sệt gật đầu.

Dương Lam thấy thế, suýt nữa tức giận đến ngã ngửa, lồng ngực nghẹn một trận tức giận, lên không nổi, mà xuống cũng không xong, cứ kẹt lại ở bên trong, làm bà ta khó chịu đến mức mắt chát mũi đau xót, sắp muốn rơi nước mắt.

Thẩm Khiêm vẫn không hề mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Thẩm Loan, lại cất dấu u ám và thâm thúy mà người khác khó có thể phát hiện được.

Tròng mắt Thẩm Như chuyển động, vỗ vỗ hai tay Dương Lam, mang theo vài phần động viên yên lòng, chậm rãi nói: “Nếu Loan Loan chỉ muốn làm quen với nhiều bạn mới, thì tiệc rượu hôm đó và lấy tư cách chủ nhà để tham dự cũng không phải không thể…”

“A Như!” Dương Lam nói nhỏ.

“Mẹ, đừng nóng vội, nghe cho hết lời con nói đã. Loan Loan cũng có thể tham dự tiệc rượu, nhưng nhảy mở màn thì không cần thiết. Theo con thấy, vẫn nên làm theo quy định cũ do hai người ba và mẹ nhảy, mọi người lùi một bước như vậy, tất cả cùng vui vẻ, không phải rất tốt sao?”

Dương Lam không nói chuyện, vẻ mặt ngầm đồng ý.

Thẩm Xuân Giang vốn định trực tiếp không đồng ý, định tranh giành thay con gái, một... hai... không ngờ, Thẩm Loan lại đột nhiên mở miệng —

“Ba, chị Như nói đúng đấy, nhảy mở màn vẫn nên để ba và dì nhảy thì thích hợp hơn, con…” Cô mím môi, trong mắt nhanh chóng phủ kín một tầng hơi nước: “Đã rất thỏa mãn rồi, thật sự, có ba quan tâm và yêu quý như vậy, con cảm thấy bản thân cực kỳ hạnh phúc rồi.”

“Loan Loan…” Thẩm Xuân Giang nhíu mày, dường như không vui, có loại cảm giác khó chịu vì lòng tốt của mình bị từ chối. Nhưng giây tiếp theo —

“Ba suy nghĩ cho con nhiều như vậy, con cũng nên thông cảm cho ba một lần, không được sao? Lúc nhìn thấy ba cau mày, trong lòng con cũng… cực kỳ khó chịu!” Nói xong, hốc mắt hốc mũi mũi đã hoàn toàn đỏ bừng.

Dăm ba câu nói, làm cho Thẩm Xuân Giang giống như một cái bàn ủi,sự ấm áp từ trái tim lan tràn đến tay chân, cả người giống như tắm gội trong ánh mặt trời, sợi tóc và đầu ngón chân đều tản ra nhiệt độ dễ chịu.

C103 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch