Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 485: Chuyện mới

Chương 483: Chuyện mới


Đường Bắc Hồ lúc hoàng hôn ồn ào náo nhiệt, ánh mặt trời buổi chiều màu vàng nhạt chiếu lại từ khe hở của tòa nhà đối diện, chiếu lên khuôn mặt ôn nhu dịu dàng của Hùng Đại Ny khiến chiếc mũi thẳng tắp thanh tú, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô dường như phủ lên nét đẹp của nước hồ trong suốt trong ánh hoàng hôn nhàn nhạt này.

Hùng Đại Ny dáng người cao gầy, mặc chiếc quần hơi bó sát, đôi chân rất dài. Sau khi đi ra từ tòa nhà thương mại, cô thả tóc ra, mái tóc ngang vai đang được kẹp gọn lại bỗng thả tung ra khiến khuôn mặt cô càng trở nên kiều diễm.

Người đi đường đi qua thấy một thiếu phụ mê người như vậy đi từ tòa nhà thương mại ra đều không kìm lòng nổi mà liếc mắt.

Hùng Đại Ny và em gái từ nhỏ đã quen với ánh mắt của mọi người, tự nhiên cũng coi như không biết gì, nhìn chiếc bóng khổng lồ của tòa nhà đối diện phố trong ánh dương buổi chiều tà, dòng người ồn ào náo nhiệt bao trùm khắp cả đường phố, sáng tối đều có, có một ảo giác đang đắm chìm trong hồ nước khiến cô cảm thấy rất thoải mái sau một ngày làm việc nặng nề.

- Đại Ny! Đại Ny!

Hùng Đại Ny quay đầu nhìn lại, thấy là bạn cùng phòng ký túc xá trung học Trần Yến đang nhanh chóng bước tới, mà phía sau Trần Yến, hai bạn học cùng lớp trung học của cô là Vương Kiến Trung và Từ Huệ Lệ cũng vội vàng từ ngõ bên cạnh đi ra, dường như đợi cô tan tầm vậy.

Theo lẽ thường mà nói, sau khi tan tầm gặp bạn bè trung học ở tòa nhà thương mại hẳn là một chuyện vui vẻ nhưng Hùng Đại Ny không kìm nổi đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, ôm chặt chiếc cặp trên vai hơn một chút, cười nói với Trần Yến:

- Sao các cậu cũng ở trong thành phố vậy?

- Cậu còn hỏi chúng mình sao lại ở trong thành phố à, hôm nay là ngày gì cậu quên rồi sao?

Trần Yến tính cách rất ghê gớm, đến gần tiếng nói giống như súng máy bắn lại vậy, nói:

- Đã hẹn là hôm nay sẽ tụ tập bạn bè, không phải cậu quên rồi chứ? Vẫn là Kiến Trung dự liệu trước, nói cậu làm việc bận như vậy, chưa chắc nhớ hôm nay là ngày bạn học tụ tập, đặc biệt kéo mình và Huệ Lệ cùng lái xe đến đón cậu.

- Là hôm nay à.

Hùng Đại Ny vỗ vỗ trán, nói:

- Bây giờ mình ban ngày phải làm việc ở tòa nhà thương mại, tối phải về nhà chăm con, thật là bận đến mức bất tỉnh luôn...

- Thế nào?

Trần Yến thấy lúc Hùng Đại Ny vỗ trán nhíu mày có một sự quyến rũ khiến phụ nữ nhìn thấy cũng động lòng, trong lòng có chút khó chịu, nhanh miệng nói:

- Chúng mình đã lái xe đến đây rồi, không phải cậu định để chúng mình đi về không đấy chứ? Chúng mình nhận sự ủy thác của tất cả các bạn học khác, nhất định phải mời hoa khôi của trường là cậu đến để mọi người có cơ hội hoài niệm.

Hùng Đại Ny bất đắc dĩ cười cười, thấy bộ dạng trang điểm nồng đậm của Trần Yến, cười nói:

- Mình làm việc vất vả cả ngày, về nhà còn phải chăm con, chẳng đến vài năm sẽ trở thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, làm gì có hoa khôi của trường gì nữa, cậu thì vẫn xinh đẹp như lúc trước, còn học được cách trang điểm nữa.

Thấy thoái thác không xong, cô chỉ có thể nói:

- Các cậu đợi một chút, mình đi gọi điện thoại về nhà...

- Hùng Ny, cậu không có cả di động sao?

Từ Kiến Trung xưng hô một cách thân thiết, rất nghi hoặc đối với chuyện Hùng Ny lại không có di động, vội vàng lấy di động mới mua ra, đưa qua:

- Cậu dùng của mình nè.

Hùng Đại Ny cười cười, không cảm thấy bây giờ không có di động thì có gì đáng để ngạc nhiên cả. Cô không thích Từ Kiến Trung nhưng cũng không thể biểu lộ quá rõ ràng, nhận lấy điện thoại của cậu ta, gọi điện về cho mẹ cô nói phải đến huyện Hà Phổ tham gia buổi tụ tập bạn học.

Hùng Đại Ny đã kết hôn rồi, con cũng đã có thì lại ly hôn --- Bạch Tố Mai bây giờ chỉ lo con gái không nhìn trúng đối tượng nào, không để ý đến chuyện buổi tối cô đi đâu, thậm chí còn chê cô mỗi ngày sau khi tan tầm đều trốn ở nhà không đi đâu, chỉ là trước mắt có chút bất ngờ, vẫn không kìm lòng nổi mà dặn dò mấy câu.

- Con biết rồi.

Hùng Đại Ny nói nhưng lại không thể không cảm khái, có một số người khứu giác thật mẫn cảm.

Bí thư Tỉnh ủy đến Đông Hoa điều tra nghiên cứu mới được 3, 4 ngày, tin tức có liên quan đến chuyện bố cô sắp vào Ủy viên thường vụ liền xôn xao khắp nơi, khiến cổng vào sân nhà cô trước đây rất vắng vẻ cũng trở nên náo nhiệt hẳn lên --- mấy năm nay nhà họ Hùng đã chìm nổi nhiều như vậy, thấy rất nhạt đối với nhiều sự hỗn loạn, biết lúc này những người vẻ mặt tươi cười đến nịnh hót bạn đa số cũng là những con dao nhọn khi bạn đang chìm nổi.

Cũng từng trải qua nên Hùng Đại Ny có chút phiền chán đối với những bạn học cũ một thời gian không liên lạc đột nhiên lại nhiệt tình liên lạc lại ---- nhưng tính cách của cô rất dửng dưng, cũng biết cho dù lần này bố cô vào bộ máy của Ủy viên thường vụ thì cũng sẽ chịu rất nhiều mưa gió, có lúc muốn tránh nhưng tránh không được cũng không tiện mặt lạnh mà đối diện khiến trong lòng người khác sinh ra oán hận.

So với người khác có lợi thế là Trần Yến, Từ Kiến Trung, Hùng Đại Ny lại nguyện ý thân thiện với người bạn cùng bàn cũ luôn im lặng là Từ Huệ Lệ, kéo vai cô hỏi:

- Không phải cậu không có thời gian tham gia sao, sao lại có rồi?

- Từ Kiến Trung đã mời rất nhiều bạn học đến rồi, mình cũng không tiện không tham gia, nói hết nước hết cái, cuối cùng xin bệnh viện cho nghỉ phép.

Từ Huệ Lệ nói, trong vẻ tươi cười có chút bất đắc dĩ.

Hùng Đại Ny lại biết nụ cười bất đắc dĩ của cô che giấu ý tứ gì, trong lòng nghĩ Từ Kiến Trung, Trần Yến chắc sợ mình không đi dự tiệc nên mới kéo bằng được người vốn dĩ không thể đến được là Từ Huệ Lệ đến đi?



Trấn Thành Quan của huyện Hà Phổ trong sắc hoàng hôn dường như là một bức tranh sơn thủy có niên đại đã lâu, có vẻ cổ xưa lẫn lộn --- Hùng Đại Ny không có trí nhớ gì về huyện Tân Phổ nhưng xe tiến vào trấn Thành Quan, nhìn thấy quần thể kiến trúc chằng chịt ở hai bên, không kìm nổi nghĩ:

- Dăm ba năm nữa lại đến đây thì liệu có thay đổi nghiêng trời lệch đất như Mai Khê không?

Đều nói lệnh điều động Thẩm Hoài đến đảm nhiệm chức Phó bí thư của huyện Hà Phổ đã đến Du Sơn rồi nhưng bài đưa tin chính thức về việc Thẩm Hoài lúc này ở đâu, có rời Du Sơn không, có đến huyện Hà Phổ không thì Hùng Đại Ny cũng không biết, trong tin tức của đài địa phương cũng không thấy thông báo, cô lại không tiện trực tiếp hỏi cha mình.

Mặc dù đa số bạn học đều ở trong thành phố nhưng do bố Từ Kiến Trung nhận chức Phó chủ tịch huyện huyện Hà Phổ, còn Từ Kiến Trung lại mở một quán rượu ở huyện Hà Phổ, cũng xem như là người lăn lộn rất giỏi trong số những bạn học trung học.

Lần tụ tập này là do Từ Kiến Trung triệu tập, địa điểm đương nhiên là ở quán rượu mà Từ Kiến Trung mở ở huyện Hà Phổ.

Hùng Đại Ny biết chuyện này khi bạn học ngẫu nhiên liên lạc, đều nói quán rượu của Từ Kiến Trung kinh doanh rất lớn, vẫn chưa kết hôn, là Vương lão ngũ kim cương nổi tiếng của huyện Hà Phổ --- Hùng Đại Ny không hề có hứng thú với chuyện này.

Xe quẹo vào một con đường rợp bóng cây, quán rượu ở ngay đầu phố.

Xuống xe, thấy quán rượu cao bốn tầng nhìn từ bên ngoài thấy rất tráng lệ, nghĩ thầm khung cảnh bên trong cũng không có khả năng không ra gì, nhưng thứ khiến Hùng Đại Ny thấy hứng thú hơn lại là hàng cây từ đầu phố đi vào trong.

Mặt đường không rộng lắm mới trải nhựa đường, cây ngô đồng hai bên đều có kích thước hai người phải vòng tay ôm lấy mới ôm hết, trung tuần tháng 4 đang là lúc lá mới nảy mầm khiến cả con đường rợp bóng cây trở nên vô cùng yên tĩnh trong sắc hoàng hôn. Hùng Đại Ny kinh ngạc hỏi:

- Bên này là đâu vậy, sao lại có nhiều cây lớn thế?

- À, bên trong là huyện Hà Phổ, nơi có lịch sử hàng trăm năm.

Từ Kiến Trung thấy Hùng Đại Ny trầm mặc suốt cả đường đi, khó thấy nơi nào cô có hứng thú liền nhiệt tình giới thiệu:

- Ông xã của Từ Huệ Lệ làm việc ở trong đây...

Lại hỏi Từ Huệ Lệ:

- Cậu có cần gọi ông xã đến đây cùng ăn cơm không?

- Thôi, tối anh ấy còn phải hướng dẫn học sinh tự học.

- Chảng phải ông xã cậu là lãnh đạo trong huyện sao, sao lại còn hướng dẫn học sinh tự học đêm chứ?

Từ Kiến Trung hỏi.

- Lần trước anh ấy đưa hai giáo viên đến chỗ mình, nói quán rượu chúng mình đào hai cây che trước cửa chính đi làm phá hoại lịch sử cây cối quý báu, muốn can thiệp vào chuyện của chúng mình, hù mình sợ chết đi được, mình tưởng anh ấy là lãnh đạo lớn trong huyện hoặc trong phòng giáo dục của huyện thật chứ.

Thấy bộ dạng cúi đầu không nói của Từ Huệ Lệ, Hùng Đại Ny mới biết lúc trước Từ Huệ Lệ không muốn tham gia buổi gặp mặt bạn bè là vì nguyên nhân này.

Hùng Đại Ny biết ông xã Từ Huệ Lệ là Phó chủ nhiệm tổ giáo dục trong huyện Hà Phổ, trong trường chẳng có mấy người là nhân viên hành chính đơn thuần, đại đa số còn đảm nhiệm công tác dạy học, nhưng Từ Kiến Trung dựa thế cha mình là Phó chủ tịch huyện, hiển nhiên là xem thường một Phó chủ nhiệm tổ giáo dục nhỏ bé trong trường học rồi.

Hùng Đại Ny cũng không muốn hỏi nhiều chuyện ân oán của người khác, mắt nhìn tận sâu trong hàng cây râm mát, cô luôn muốn đến huyện Hà Phổ nhưng không có cơ hội đến, càng không biết huyện Hà Phổ ở phía cuối con đường rợp mát này.

Nghĩ đến đây là trường học cũ của Hải Văn, Hùng Đại Ny đột nhiên muốn vào trong xem xem.

- Hay là bảo Vương Vệ Thành cùng đến ăn cơm đi? Lâu rồi mình không thấy các cậu và người nhà các cậu rồi.

Hùng Đại Ny kéo cánh tay Từ Huệ Lệ nói.

- Đại Ny cậu cũng quen ông xã Từ Huệ Lệ à?

Từ Kiến Trung ngạc nhiên hỏi.

- Từ Huệ Lệ và ông xã cô ấy quen nhau là do mình giới thiệu.

Hùng Đại Ny không thích Từ Kiến Trung gọi cô một cách thân mật như vậy nhưng cũng không có cách nào nói gì.

- Thôi để lần sau mời cậu đến nhà mình ăn cơm.

Từ Huệ Lệ biết chồng mình và Từ Kiến Trung có mâu thuẫn, bắt ép họ ở cùng một chỗ không phải chuyện tốt.

Cô muốn kéo Hùng Đại Ny đi về hướng quán rượu, không ngờ Hùng Đại Ny lúc này thấy một người thanh niên đi từ trong con đường rợp bóng cây ra hai mắt tỏa sáng, chân không bước nổi.

Từ Huệ Lệ thấy người thanh niên đang đi đến kia mặc áo khoác, quần đen, trên vai khoách một cái túi vải, dáng người cao ngất, tóc cắt ngắn, mặt gầy mà anh tuấn, ánh mắt trong bóng chiều tà nhìn từ xa đã thấy sáng, nhìn có vẻ giống một giáo viên trong huyện, nhưng Từ Huệ Lệ vẫn chưa biết trong huyện lại có một thầy giáo trẻ nhìn có tinh thần như vậy.

Thấy Hùng Đại Ny nhìn chằm chằm người ta, Từ Huệ Lệ hỏi:

- Cậu quen anh ta à?

Hùng Đại Ny để lộ nụ cười nhạt, coi như trả lời Từ Huệ Lệ.

Trần Yến quay lại liếc Từ Kiến Trung một cái.

Cô biết Từ Kiến Trung có mục đích gì khi triệu tập bạn học ngày hôm nay. Với bản thân Từ Kiến Trung và thân thế của cậu ta, cho dù là đối phương bộ dạng thật sự xinh đẹp thì cậu ta cũng sẽ không tìm đối tượng là một người phụ nữ đã kết hôn lại còn có con nhỏ, dù sao bên cạnh cậu ta cũng không thiếu con gái xinh đẹp, nhưng nếu cha người con gái xinh đẹp ấy là Ủy viên thường vụ Thành ủy thì lại khác.

Khi thấy Hùng Đại Ny nhìn người thanh niên kia tiến lại gần ánh mắt lộ ra sự ôn nhu, Trần Yến liền biết có lẽ hôm nay Từ Kiến Trung chẳng có hy vọng gì rồi.

Thẩm Hoài không ngờ lại thấy Hùng Đại Ny và mấy người khác đứng ở đầu phố, đến gần, nghi hoặc hỏi:

- Sao cô lại ở đây?

- Tại sao tôi lại không thể đến Hà Phổ chứ?

Hùng Đại Ny nghiêng đầu hỏi ngược lại, ánh mắt có chút giảo hoạt, lại hỏi:

- Bên trong là huyện Hà Phổ, sao anh lại đi ra từ trong đó vậy, có phải là nhìn trúng nữ sinh xinh đẹp nào trong đó rồi không?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch