Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 486: BUỔI HỌP LỚP

Chương 484: BUỔI HỌP LỚP


Nhìn khuôn mặt dịu dàng của Hùng Đại Ny, hiếm khi thấy trên khuôn mặt ấy vẻ giảo hoạt pha chút mệt mỏi. Thẩm Hoài quay đầu lại nhìn cảnh đêm, cười nói với cô:

- Sau này anh sẽ làm việc ở đây, đương nhiên phải đến xem trước rồi.

Thẩm Hoài đương nhiên không thể nói, đây chính là trường cũ của hắn, ngôi trường để lại biết bao hồi ức thời niên thiếu. Thấy Hùng Đại Ny cùng với 3 người bạn, 2 nữ, một nam đang đứng trước nhà hàng liền hỏi:

- Em với bạn đến đây ăn cơm à?

Vì cha Hùng Đại Ny cũng thích phong cách đơn giản gọn nhẹ, không phô trương thanh thế, nên Hùng Đại Ny có thể hiểu được tâm trạng của Thẩm Hoài trước khi lên nhận chức ở huyện Hà Phổ. Bởi vì chỉ có như thế mới có thể hiểu được tình hình thực chất của huyện này.

Thấy Thẩm Hoài nhìn về phía Từ Kiến Trung, Trần Yến, Từ Huệ Lệ, Hùng Đại Ny nói:

- À, họ là bạn học cấp 2 của em, hôm nay họp lớp, chúng em cũng vừa mới tới nơi, ở đây mà cũng gặp anh. Thật trùng hợp quá!

Hùng Đại Ny không cảm thấy cô có chút khác thường nào khi đứng trước Thẩm Hoài, chỉ là ánh mắt âu yếm của cô làm Từ Kiến Trung cảm thấy nghi ngờ. Từ Kiến Trung quay ra nhìn Thẩm Hoài, tên mặt búng ra sữa này, mặc một cái áo jacket đen rẻ tiền, quần dài, đi đôi giày da bám đầy bụi bẩn, trên vai khoác một cái túi làm bằng vải bạt, một bên túi còn lộ ra một góc của quyển ghi chép, trên ve áo còn cài một chiếc bút bi, cứ như là sợ người khác không biết hắn thuộc thành phần tri thức hạng trung. Cách ăn mặc này trông giống như một thầy giáo muốn vào trong huyện để dạy học vậy.

- Đại Ny, đây là bạn em à?

Từ Kiến Trung cười hỏi Hùng Đại Ny, rồi nhiệt tình nói:

- Hẹn gặp nhau không bằng tình cờ gặp nhau như thế này, anh ở lại ăn cơm cùng chúng tôi cho vui.

Không đợi Hùng Đại Ny giới thiệu, Từ Kiến Trung rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho Thẩm Hoài:

- Tôi là Từ Kiến Trung, hôm nay bày bữa rượu nhạt ở đây, muốn mời vài người bạn thân đến để tụ họp. Hẹn gặp nhau không bằng gặp tình cờ thế này, nếu như anh không có việc gì gấp thì có thể ở lại ăn cơm cùng chúng tôi. Anh không chê ở đây sơ sài chứ?

- Thì ra anh là tổng giám đốc Từ à, trước khi đến Hà Phổ tôi đã nghe đến quý tính đại danh của anh, hôm nay tôi đến lại không mang danh thiếp....

Thẩm Hoài cầm lấy tấm danh thiếp mạ vàng của Từ Kiến Trung đưa cho, cười nói.

Không đợi Thẩm Hoài nói hết, Từ Kiến Trung quay lại nói với Hùng Đại Ny:

- Đại Bằng và mấy bạn khác đợi chúng ta lâu lắm rồi, mình đừng đứng ở đây làm lỡ thời gian nữa. Vào trong đi thôi, Đại Bằng đang nóng lòng đợi xem hoa khôi ngày ấy của trường bây giờ thế nào đấy.

Từ Kiến Trung hoàn toàn không để ý xem Thẩm Hoài là ai, mong Thẩm Hoài thấy khó mà lui, nên tìm lý do để rời khỏi đây, đừng có ở lại làm mọi người không vui.

Hùng Đại Ny lúng túng nhìn Thẩm Hoài: Nếu bây giờ Thẩm Hoài rời khỏi đây, thì cô cũng có thể hiểu được, chỉ là hi vọng Thẩm Hoài có thể ở lại, nếu không cuộc tụ họp ngày hôm nay chắc cũng chẳng thú vị gì.

Thẩm Hoài cũng không vừa, nhìn Từ Kiến Trung:

- Cảm ơn Từ Tổng, vậy tôi cũng không khách sáo nữa nhé.

Nhìn bộ dạng mặt trơ tráo của Thẩm Hoài, cứ như là đồ ham ăn, muốn ở lại xin bữa cơm, Hùng Đại Ny không nhịn được liền bật cười.

Từ Huệ Lệ kéo tay Hùng Đại Ny vào trong quán, hỏi nhỏ:

- Anh ta là ai thế? Người yêu mới của cậu à?

Từ Huệ Lệ nhìn ra thái độ và cách xưng hô của Hùng Đại Ny với Thẩm Hoài, không giống như thái độ của Đại Ny với những người khác, có vẻ rất dịu dàng, nhưng dường như có chút gì đó cảnh giác, nên Từ Huệ Lệ cũng có chút hiếu kỳ về thân phận của người thanh niên này.

- Không phải, cậu đừng có đoán lung tung nữa.

Hùng Đại Ny nói nhỏ với Từ Huệ Lệ, nhưng lại sợ Thẩm Hoài nghe thấy, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Hoài.

Trần Yến thấy Hùng Đại Ny có vẻ quan tâm đến người thanh niên này, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hoài một cái, trông cũng điển trai, nhưng trong lòng cô cảm thấy tên tiểu tử này mà xứng với Hùng Đại Ny, thì đúng là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, trong lòng nghĩ thêm:

“Lại còn nói không mang danh thiếp, cái loại nghèo kiết xác như anh mà có danh thiếp á?”

Nói là họp lớp, nhưng đến cũng chỉ có mấy người, thêm Thẩm Hoài vào nữa cũng chỉ đủ ngồi một bàn ăn, phụ nữ cũng chỉ có Trần Yến, Từ Huệ Lệ, Hùng Đại Ny, 3 người.

Thẩm Hoài thấy Từ Kiến Trung coi Hùng Đại Ny là nhân vật trung tâm của bữa tiệc, Thẩm Hoài cũng có thể hiểu được rằng cái gọi là bữa tiệc của ngày hôm nay với mục đích chính là gì. Tất cả những cái này chẳng phải là do Từ Kiến Trung sắp xếp cho Hùng Đại Ny hay sao, bồi dưỡng tình cảm giữa những người bạn học với nhau không biết là vì Hùng Văn Bân hay là vì nhan sắc của Hùng Đại Ny đây, hay cả hai mục đích này đều nằm ở trong đó?

Thẩm Hoài nếu như đã bị coi là đi theo Hùng Đại Ny để có bữa cơm ăn thì đương nhiên sẽ ngồi bên cạnh Hùng Đại Ny, Thẩm Hoài cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt đố kỵ hay ngưỡng mộ của kẻ khác.

- Nếu như anh muốn đến Huyện làm thầy giáo, thì hôm nay khéo khéo lấy lòng Huệ Tuệ đi, chồng cô ấy là lãnh đạo trường ở Huyện này đấy.

Trần Yến thấy Từ Kiến Trung thể hiện phong độ trước mặt Hùng Đại Ny, không tiện chỉ thẳng vào mặt Thẩm Hoài là tên nghèo kiết xác không biết trời cao đất dày là gì, nhưng cô cũng chẳng kiêng kị gì cho lắm, tiếp tục nói chuyện với Thẩm Hoài.

Để tìm hiểu tình hình thực tế ở Hà Phổ, thì không thể đi cùng thư ký hay lái xe được, Thẩm Hoài không ngờ cuộc đối thoại ban nãy của hắn và Hùng Đại Ny lại làm người khác hiểu nhầm là hắn muốn vào Huyện để xin việc làm.

Thẩm Hoài không để ý đến người khác hiểu lầm, nhìn về phía Từ Huệ Lệ, ngồi phía bên trái Hùng Đại Ny, cố tình cười một cách ngờ nghệch:

- Chồng cô là hiệu trưởng trường ở trong Huyện à?

Thật không ngờ lại trùng hợp đến thế, trong số những người mà Thẩm Hoài cần gặp ở Hà Phổ thì ở đây đã có hai người liên quan đến những người ấy.

- Đâu có. Anh đừng nghe họ nói lung tung.

Từ Huệ Lệ nói:

- Chồng tôi là Vương Lệ Thành, nếu như anh đến huyện thì chắc sẽ làm quen với anh ấy. Anh ấy là Phó trưởng phòng giáo vụ, nếu như nói là lãnh đão trường thì cũng chỉ là một chức vụ cỏn con ở đó thôi.

- Làm sao có thể chỉ là một chức vụ cỏn con cơ chứ? Nếu cậu còn nói thế nữa, cẩn thận lần sau tớ gặp chồng cậu là tớ nói cho anh ấy biết đấy. Phó phòng giáo vụ dù gì cũng là cán bộ chủ chốt, cậu ở nhà bắt nạn chồng cậu thì được, nhưng nào có biết muốn có cái chức vụ đàng hoàng trong cái cơ chế này khó đến mức như thế nào. Chồng cậu làm sao lại đem ra so sánh với một thầy giáo làm công ăn lương bình thường được cơ chứ?

Trần Yến mồm mép lanh lợi giành lời của Huệ Lệ, nhưng lại sợ nói quá làm Hùng Đại Ny không vui, bèn nói thêm:

- Cậu xem tớ đây này, làm việc ở Uỷ ban Huyện mấy năm nay rồi, cũng chỉ là tên nhân viên quèn, khó khăn lắm mới leo lên được chức cỏn con này, cũng tốn công tốn sức lắm đấy.

- Xin lỗi anh nhá...

Hùng Đại Ny biết cái kiểu nịnh hót của Trần Yến, Đại Ny cũng không biết đến chuyện được thăng chức của Trần Yến rốt cuộc là như thế nào, cô cũng không muốn quan tâm nhiều, nếu như không phải hôm nay gặp nhau, cô thực sự cũng không muốn tham gia cuộc họp lớp này. Nghe những lời lẽ rõ ràng có ý chống đối với Thẩm Hoài, cô chỉ có thể nói xin lỗi, không hi vọng Thẩm Hoài vì thế mà thấy không vui.

Hùng Đại Ny ghé sát vào nói với Thẩm Hoài, có một mùi hương rất thơm thoang thoảng trên người Đại Ny, Thẩm Hoài cười nói:

- Hình như anh rất có sức cuốn hút đối với người khác thì phải, anh đã quen như thế này rồi.

- Bây giờ bên cạnh anh đều là những đại mỹ nhân, làm sao người ta không ghen tỵ được chứ?

Hùng Đại Ny cười nói.

- Em không cần phải tự khen mình như thế đâu.

Thẩm Hoài cười nói.

- ......

Ý của Hùng Đại Ny là nói Trần Đan với Tôn Á Lâm, chứ không phải nói bản thân mình. Nghe Thẩm Hoài nói như thế, mặt lập tức ửng đỏ, nhìn sang bên Thẩm Hoài, nói:

- Anh biết em đang nói đến ai mà.

Hùng Đại Ny nhìn Thẩm Hoài với ánh mắt đầy quyến rũ, có chút gì đó pha lẫn xấu hổ, 2 người họ liếc mắt đưa tình với nhau, làm cho Từ Kiến Trung và những người bạn nam của cô hận một nỗi không ngay lập tức lật đổ cái bàn ăn, hất nước vào mặt Thẩm Hoài.

Trần Yến thấy điệu bộ đầy quyến rũ này của Hùng Đại Ny làm mấy gã đàn ông chết mê chết mệt, trong lòng cảm thấy không vui, nhưng lại không dám đối đầu trực tiếp với Hùng Đại Ny, cô lại dùng miệng lưỡi sắc bén của mình, nói:

- Này, này, này, chúng tôi còn ngồi ở đây cơ mà, hai người thầm thì với nhau cái gì thế, nói chuyện với nhau hợp thế, quên mất chúng tôi rồi à?

Hùng Đại Ny mặt ửng đỏ, biết Trần Yến là kẻ mồm mép lanh lợi, tính cách chua ngoa, nói năng không biết kiêng kỵ gì nên Đại Ny chẳng thèm để ý đến cô ta.

Thẩm Hoài nhìn sang Trần Yến, người đàn bà đánh son phấn rất đậm, nhưng nhan sắc còn thua xa Hùng Đại Ny, hỏi:

- Cô cũng làm việc ở Ủy ban nhân dân Huyện Hà Phổ à? Vậy sau này đến Hà Phổ làm việc, còn phải nhờ cậy cô nhiều.

- Tôi cũng chỉ là tên nhân viên quèn ở cái Huyện này, nói tốt hơn một chút cũng chỉ là một phó trưởng phòng cỏn con.

Trần Yến vừa nói vừa không quên đưa tấm danh thiếp về phía Thẩm Hoài, rồi tiếp:

- Có khi nhà giáo các anh, học sinh hầu hết là con một, có thể làm cho phụ huynh không thể không nịnh bợ các anh, con tôi bây giờ còn nhỏ, chứ lớn thêm vài tuổi nữa, nói không chừng phải đi xin xỏ anh cũng nên. Đến lúc đó đừng giả vờ như không quen biết chúng tôi đấy nhé!

Thẩm Hoài đứng dậy, cầm lấy tấm danh thiếp mà Trần Yến đưa cho, thì ra là phó Trưởng phòng Phòng Tổng hợp Huyện. Lại còn nói là “nói cho tốt thì là phó Trưởng phòng”, chức danh rõ ràng là phó trưởng phòng đây, lại còn vờ vịt. Thẩm Hoài cười thầm trong bụng, người phụ nữ này rõ ràng là chẳng kiêng nể gì, giúp Từ Kiến Trung công kích Thẩm Hoài, thì ra là một trong những tên nịnh hót, bợ đỡ cha của Từ Kiến Trung, phó Chủ tịch Huyện Hà Phổ, Từ Phúc Lâm.

Đồ ăn đã bày sẵn trên bàn từ lâu, Từ Kiến Trung và một vài người nữa nhìn Thẩm Hoài bằng ánh mắt không có ý đồ tốt đẹp gì, nói:

- Hôm nay là buổi họp lớp của lớp chúng tôi, anh đến đây coi như là sứ giả bảo vệ cho Đại Ny, chúng tôi đều không ngờ là sẽ gặp anh ở đây. Anh là bạn của Đại Ny thì chúng tôi đều coi anh là bạn. Chúng tôi đã nhiều năm không gặp Đại Ny rồi. Bây giờ, chúng ta hãy mời rượu Đại Ny, anh phải làm tròn trách nhiệm của một sứ giả đấy.

- Không sao, không sao cả. Hôm nay là buổi họp lớp của các bạn, tôi chỉ là đến chung vui. Các bạn không phải để ý đến tôi. Nếu như hôm nay chúc rượu cho tiểu Hùng say thì cùng lắm là tôi đưa cô ấy về là được chứ gì. Tôi thực sự không uống được nhiều, tửu lượng hơi kém, không dám làm sứ giả gì đâu.

Thẩm Hoài đùa giỡn như vậy, người khác đều coi thường hắn nhưng lại không có cách nào để đối phó với hắn. Một người đàn ông tên Lý Đại Bằng, nói:

- Lão Từ này, người ta không uống được rượu là do anh đãi khách không nhiệt tình, anh gọi hai cô phục vụ xinh đẹp đến đây để uống rượu cùng với anh ấy, xem anh ấy có còn không uống được rượu không. Nếu như vẫn không uống thì gọi bốn cô lại đây xem nào.

Từ Kiến Trung vẻ mặt vô tội nhìn về phía Hùng Đại Ny, nói:

- Em nói gì đi chứ?

Y nói thế với Hùng Đại Ny là cho Đại Ny thấy rằng đừng làm trái với ý của tất cả mọi người ở đây, và không phải là y muốn ép Thẩm Hoài uống rượu.

Hùng Đai Ny nhìn về phía Thẩm Hoài, hỏi:

- Hay anh uống một ít?

- Vậy thì uống một chút...

Thẩm Hoài không sợ bị người khác chuốc rượu say, cùng lắm là gọi điện thoại cho người đến đón, Thẩm Hoài lại nhìn sang phía Từ Huệ Lệ rồi hỏi Hùng Đại Ny:

- Bạn chồng em bây giờ có đang ở trường không, sao không gọi anh ấy đến uống rượu cùng?

Hùng Đại Ny sợ nhiều người như thế này cùng đối phó với Thẩm Hoài, sợ đến lúc đó tình huống trở nên xấu hơn, liền nói với Từ Huệ Lệ:

- Cậu gọi điện thoại cho chồng cậu, Vương Vệ Thành đến đây đi.

Rồi lại quay sang nói chuyện với Thẩm Hoài:

- Vương Vệ Thành là bạn học cấp ba của Tôn Hải Văn, anh trai Tiểu Lê. Lúc Hải Văn đến xưởng thép, Vương Vệ Thành thường đến tìm Hải Văn, cũng chính là lúc đó Vương Vệ Thành chẳng biết xấu hổ gì cả lừa được Huệ Lệ về tay mình đấy.

- Anh ta biết Tôn Hải Văn à?

Từ Huệ Lệ hỏi Hùng Đại Ny một cách nghi ngờ.

Trần Yến lau miệng, hỏi:

- Không phải đến bây giờ cậu vẫn không quên được tên Tôn Hải Văn ấy chứ? Lần trước mình vào thành phố, nghe nói Tôn Hải Văn đã chết mấy năm nay trong một sự cố ở xưởng thép rồi mà.

Trước câu chất vấn của Trần Yến, Hùng Đại Ny chỉ cười nhạt, mặc dù ký ức của thời thiếu nữ cũng đã dần dần mờ nhạt, nhưng cô không thể nào quên đi được. Cô nhìn Thẩm Hoài, nghĩ đến cảnh hai người gặp nhau ở Tháp Linh Viên, cười hỏi Thẩm Hoài:

- Có phải anh thấy em rất buồn cười không?

Đại Ny không biết rằng trong lòng Thẩm Hoài bây giờ đang dậy sóng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch