Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phu Nhân Của Ta Là Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 8: Tuyệt Thế Kiếm Khách Chớm Lộ Diện

Chương 8: Tuyệt Thế Kiếm Khách Chớm Lộ Diện


"Xem ra, Vương Chí Bình kết quá nhiều cừu gia, ngược lại đã giúp ta tránh khỏi một phen xuất thủ."

An Cảnh bước ra khỏi Hồng Quán, rồi lại rẽ vào một con hẻm nhỏ, thay đổi xiêm y trở về với bộ áo vải thường ngày.

Bóng người áo đen vừa đối mặt với Quỷ Diện Phật kia, không phải kẻ nào khác, chính là An Cảnh.

Vốn dĩ, hắn còn định tự mình diệt trừ Vương Chí Bình tai họa ngầm này, để bảo hộ thê tử của mình. Nào ngờ, lại có kẻ ra tay sớm hơn, giải quyết sạch sẽ hắn ta.

Bất quá, những kẻ Vương Chí Bình đắc tội lại sở hữu thực lực chẳng phải tầm thường. Gã hòa thượng xấu xí kia hiển nhiên xuất thân từ Phật Môn, nhưng trên thân lại mang theo vài phần âm tà ma khí. Hai loại nội lực giao hòa lẫn nhau, tuyệt đối không phải cao thủ bình thường trong giang hồ có thể sánh được.

Hơn nữa, khí kình trên thân những nữ tử kia hùng hồn, mạnh hơn không ít so với bang chúng Tào Bang. Cách huấn luyện của bọn họ cực kỳ nghiêm ngặt, khả năng ẩn nấp khí tức cũng vô cùng cao minh, không hề giống một thế lực tầm thường. Những kẻ này rốt cuộc có lai lịch gì?

Tại Du Châu Thành nhiều năm như vậy, cớ sao hắn lại chưa từng chú ý đến sự tồn tại của những kẻ này?

An Cảnh ngẫm nghĩ một hồi vẫn không tìm được manh mối, dứt khoát không còn suy tư thêm nữa. Dù sao những kẻ này cùng hắn vốn chẳng có chút quan hệ, hà tất phải bận tâm những chuyện vô dụng như vậy.

Chỉ cần bọn họ không đến quấy rầy cuộc sống bình yên, hạnh phúc của hắn là đủ.

"Mứt quả đây! Kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt đây!"

"Lê đây! Thơm giòn mọng nước, mười văn tiền một cân!"

"Son phấn Phi Yến Ký! Hôm nay đại hạ giá!"

...

Trên đường phố, dòng người như dệt cửi, náo nhiệt không ngừng.

"Lão bản, mứt quả này bán thế nào?" An Cảnh vẫy tay gọi một gã hàng rong đang gánh mứt quả đi ngang qua.

"Khách quan muốn mứt quả sao? Ba văn tiền một xâu, không chua không ngọt không cần tiền!" Gã hàng rong vội vàng chạy tới.

"Cho ta hai xâu." An Cảnh lấy ra sáu văn tiền, mỉm cười nói.

Nghĩ đến thê tử dịu dàng, mỹ lệ đang đợi ở nhà, An Cảnh không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp trong lòng.



Du Châu Thành, khu chợ phía Tây.

Triệu Thanh Mai xách giỏ thức ăn, không ngừng đảo mắt nhìn quanh những quầy hàng hai bên đường.

"Ồ, đây chẳng phải phu nhân của Tiểu An đại phu sao?"

Lúc này, một phụ nhân nhìn thấy Triệu Thanh Mai, mắt liền sáng rỡ. "Ngươi đến mua thức ăn ư? Ta có ít cải trắng này, sáng nay vừa mới nhổ từ trong đất lên, tươi ngon lắm!"

Vừa nói, phụ nhân kia vừa cầm một cây cải trắng nhét vào giỏ thức ăn của Triệu Thanh Mai.

"Đại thẩm, cái này bao nhiêu tiền, để ta trả cho người." Triệu Thanh Mai ôn hòa mỉm cười nói.

"Không cần, không cần! Lần trước, cháu trai ta đau ốm, Tiểu An đại phu chẳng những không thu tiền thuốc, ngay cả tiền khám bệnh cũng không lấy một đồng. Một cây cải trắng này, tính là gì chứ?"

Phụ nhân liền vội vàng nắm lấy tay Triệu Thanh Mai, nói: "Tiểu An đại phu thật sự là người tốt bụng, cả nhà chúng ta đều vô cùng cảm kích hắn. Vẫn luôn không có cơ hội báo đáp hắn đây."

Bàn tay phụ nhân thô ráp vô cùng, kẽ móng tay còn dính đầy đất cát, lộ rõ sự dơ bẩn.

Triệu Thanh Mai khẽ cười, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ dịu dàng, điềm tĩnh.

"Ta còn có một con gà mái này, ngươi mang về nấu canh cho Tiểu An đại phu tẩm bổ thân thể."

"Tiểu An đại phu đối với chúng ta rất chiếu cố, Tiểu An phu nhân đừng khách khí!"

"Tiểu An đại phu quả là người có phúc lớn! Phu nhân xinh đẹp như thế, chẳng khác nào một vị Thiên Tiên giáng trần."

"Phải đó! Hai người thật sự là một cặp trời sinh."

...

Những người xung quanh nhao nhao đặt đồ ăn trong tay vào giỏ của nàng. Triệu Thanh Mai có ý muốn trả tiền, nhưng cuối cùng đều bị bọn họ cự tuyệt.

Cuối cùng, khi Triệu Thanh Mai cùng Đàn Vân vất vả lắm mới ra khỏi chợ, giỏ rau đã chật ních.

Hai người đi đến một con hẻm nhỏ.

"Tiểu thư, những người này quá phiền phức. Ngày mai chúng ta cứ cho người mang thức ăn đến tận cửa là được." Đàn Vân vừa nghĩ đến cảnh chen chúc giữa đám người dơ bẩn kia, lập tức cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Triệu Thanh Mai nhìn giỏ rau đầy ắp, suy nghĩ cách để chế biến những nguyên liệu này.

"Giáo chủ!" Một thanh âm vang lên.

Kẻ vừa đến, không ai khác, chính là Quỷ Diện Phật Đà.

"Giải quyết xong rồi ư?" Triệu Thanh Mai thản nhiên nói.

Quỷ Diện Phật Đà cúi người đáp: "Thuộc hạ đã giải quyết ổn thỏa, chỉ là..."

"Chỉ là gì?" Triệu Thanh Mai vẫn giữ vẻ mặt không đổi sắc, nhưng ngữ khí lại chợt nâng cao.

Xoạt!

Mặc dù Triệu Thanh Mai chỉ là ngữ khí chợt nâng cao, nhưng cả con hẻm nhỏ dường như vừa từ giữa trưa nắng gắt bước vào tiết trời đông giá rét. Cảm giác ngột ngạt bao trùm, mạnh mẽ đến nỗi ngay cả Quỷ Diện Phật Đà cũng không khỏi run rẩy.

"Thuộc hạ khi ở Hồng Quán có gặp một cao thủ."

"Lai lịch của kẻ đó ra sao?"

"Thuộc hạ không rõ lắm. Kẻ này giấu đầu lộ đuôi, song lại có thể nhìn thấu Vô Tướng Chỉ Cảnh của ta. Nếu không phải sở hữu Thiên Sinh Pháp Nhãn, thì thực lực của hắn hẳn phải đạt đến Nhị Phẩm."

Cao thủ Nhị Phẩm, trong giang hồ đã được xem là cao thủ hàng đầu.

Những cao thủ hàng đầu chân chính không phải lúc nào cũng lộ diện trong giang hồ. Trong cái giang hồ sóng gió mênh mông này, tôm tép đông đảo, một cao thủ Ngũ Phẩm đã đủ sức git không ít người, mà Nhị Phẩm thì thừa sức lọt vào top năm mươi của Long Hổ Bảng. Địa vị của hắn đủ sức khuấy đảo giang hồ.

Một nhân vật như vậy, trong giang hồ tuyệt đối không thể nào là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Đàn Vân ở bên cạnh khẽ nhíu mày, nói: "Du Châu Thành thuộc về Phủ Thành của Giang Nam Đạo, có cao thủ ẩn hiện cũng là lẽ thường. Nhưng Tổng Đà Chủ Tào Bang tại Du Châu Thành tu vi cũng chỉ ở Tam Phẩm, hơn nữa, kẻ này lại không hề hiển lộ hành tung, hiển nhiên là có điều cố kỵ, hoặc giả là có mục đích riêng."

"Kẻ này vô cùng khả nghi, không thể không điều tra rõ ràng."

Quỷ Diện Phật Đà không nói gì, hiển nhiên là vô cùng tán đồng với lời của Đàn Vân.

Triệu Thanh Mai khẽ híp đôi mắt, thản nhiên nói: "Du Châu Thành này, không cho phép có kẻ như vậy tồn tại!"

"Thuộc hạ đã rõ!"

Quỷ Diện Phật Đà trong lòng run lên, hai tay đặt trước ngực, "Thuộc hạ sẽ phát động toàn bộ nhân thủ của Nhân Tông tại Du Châu Thành, thậm chí cả Giang Nam Đạo, điều tra rõ lai lịch của kẻ này!"

Ma Giáo chia làm Thiên, Địa, Nhân Tam Tông. Nhân Tông phụ trách ăn trộm, ẩn nấp, độn thân, và thu thập tin tức. Bọn họ thường xuyên ẩn mình trong bóng tối, điều tra tình báo, và đóng vai nội ứng. Thiên hạ rộng lớn, bất cứ nơi nào cũng có đệ tử Nhân Tông ẩn hiện.

Nghe đồn, Nhân Tông của Ma Giáo có thể sánh ngang với Thiên La Địa Võng của Yến Hoàng đương kim. Thiên La Địa Võng là tổ chức mật chuyên điều tra tình báo của Yến Hoàng. Việc Nhân Tông của Ma Giáo có thể sánh ngang với Thiên La Địa Võng đã đủ để thấy được sự đáng sợ của họ.

Mà Quỷ Diện Phật Đà chính là một trong những cao thủ của Nhân Tông.

"Nếu không còn chuyện gì, ngươi hãy trở về đi."

Triệu Thanh Mai khẽ phất tay áo.

Quỷ Diện Phật Đà dừng một chút, lại nói: "Giáo chủ, hôm qua Hữu Hộ Pháp có truyền tin hỏi thuộc hạ rằng có cần triệu tập một vài cao thủ đến đây hay không? Nếu để người ngoài biết Giáo Chủ xuất hiện tại Giang Nam Đạo, e rằng toàn bộ giang hồ Đại Yến sẽ..."

"Không cần." Triệu Thanh Mai phong khinh vân đạm nói: "Cao thủ của bổn giáo tụ họp, ngược lại càng dễ gây sự chú ý của người khác."

"Thuộc hạ đã hiểu."

Quỷ Diện Phật Đà chắp tay trước ngực, thân ảnh dần dần biến mất.

"Đàn Vân, ngươi trở về một chuyến."

Đột nhiên, Triệu Thanh Mai thản nhiên liếc nhìn giỏ thức ăn, rồi nói.

"Đám người thô bỉ này, thật sự quá đáng ghê tởm! Ta lập tức đi chặt tay bọn họ!" Đàn Vân cho rằng Triệu Thanh Mai vì chuyện vừa rồi mà nổi giận, lập tức trong mắt sát khí bắn ra, quay người định quay lại.

"Trở về."

Triệu Thanh Mai khẽ quát một tiếng.

"Tiểu thư, người còn có gì phân phó?" Đàn Vân quay người hỏi.

"Ngươi hãy bí mật đem tiền trả lại cho bọn họ, đúng là bao nhiêu thì trả bấy nhiêu." Triệu Thanh Mai từ trong hầu bao ném ra một thỏi bạc nói.

"..." Đàn Vân ngượng ngùng đáp.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch