Không ít thị vệ tuần tra tới tới đi đi, nhưng không ai phát hiện được siêu cấp cao thủ che giấu hành tung đích cao thủ.
“Hừ! tưởng lần này vào cung có thể thấy đệ nhất mỹ nam Lệ vương trên bảng xếp hạng cùng Thái tử đứng hàng thứ hai nước Thanh Long, không ngờ chẳng thấy ai. Người của nước Thanh Long thật không nể mặt ta cùng hoàng huynh!”
Phía trước vang lên một tiếng cô gái thanh thúy dễ nghe nhưng có chút ẩn hàm tức giận.
“Công chúa xin thứ tội, Nhiếp Chính Vương hôm nay không có ở trong kinh, về phần Thái tử còn bị bệnh nặng trong người, cũng không phải là cố ý thất lễ với công chúa và An vương” một giọng nói vội vàng lấy lòng vang lên.
Vi Ngưng vốn vô tình nghe bọn hắn nói, nàng trời sanh lạnh lùng, lười bận tâm đến chuyện không liên quan tới mình.
Nhưng lúc nghe được tiếng nói lấy lòng kia vang lên, bước chân dừng lại một chút.
Nàng không có nghe lầm, đó là giọng nói của tiểu Hầu gia Đoan Mộc Lỗi của Phủ Trấn uy Hầu.
Ánh mắt lóe lên vẻ sắc lạnh, thân ảnh Vi Ngưng như màu đen quỷ mị dừng trên nóc nhà, nhìn một đám thị vệ phía dưới vây quanh một thiếu nữ xinh đẹp đi tới.
Tên Đoan Mộc Lỗi tiếp chuyện thiếu nữ, không ngừng nịnh nọt nàng.
Vị công chúa kia lạnh lùng hừ một cái nói: Ta nghe nói Thái tử quý quốc là một phế vật, thật muốn nhìn thấy phế vật dạng gì mà có thể xếp thứ hai bảng mỹ nam trong thiên hạ”
Trên mặt Đoan Mộc Lỗi thoáng qua một tia không thèm, hắn cũng có năng lực không kém cường giả trong nước Thanh Long. Tuy chỉ xếp thứ 12 trên bảng danh sách mỹ nam, nhưng còn mạnh gấp nhiều lần so với phế vật Mộ Thanh Ninh kia.
Nhưng công chúa xinh đẹp nước Huyền Vũ từ đầu chí cuối cũng không liếc hắn lấy một cái, ngưỡng mộ Nhiếp Chính Vương coi như không vấn đề, nhưng lại một mực thao thao bất tuyêt bên tai hắn nói về phế vật kia Thái tử kia!
Hừ! chờ sứ giả nước Huyền Vũ đi rồi lại đi dạy dỗ tiểu tử thúi kia một phen, thuận tiện lại chơi Công chúa Thanh Đồng xinh đẹp kia, hắc hắc…
“Công chúa, cũng vì vô dụng nên chỉ có thể dựa vào diện mạo nổi danh” Đoan Mộc Lỗi cười hắc hắc.
Công chúa Hợp Khánh cười một tiếng “Ngươi nói cũng đúng, phế vật thì có cái gì tốt? Bổn công chúa không muốn nhìn, ta muốn trở về nghỉ ngơi, ngươi đừng đi theo.”
Đoan Mộc Lỗi nói: “Tại hạ phụng mệnh bảo vệ công chúa, không rời nửa bước, nhất định phải đưa công chúa an toàn về dịch quán.”
“Hừ! ngươi xem thường Bổn công chúa sao?” Công chúa Hợp Khánh sắc mặt trầm xuống, vung tay, chỉ mang theo hai người thủ hạ bên mình rời đi.
Đoan Mộc Lỗi đứng tại chỗ, bĩu môi, không theo thì không theo, tiểu gia ta còn sợ phiền toái đây!
“Tiểu Hầu gia, có cần âm thầm bảo vệ Công chúa Hợp Khánh không?” một thị vệ vội vàng hỏi.
“Bảo vệ? hừ! chớ xem thường nữ nhân kia, cô ta thực lực Nguyên khí Thủy cấp hai, sẽ không xảy ra chuyện, chúng ta đi Thái tử điện tìm chuyện vui.”
“Hắc hắc! tiểu Hầu gia lại nổi lên hăng hái!”
Đoàn người vây quanh lấy Đoan Mộc Lỗi hướng tới chỗ Thái tử điện.
Không ai nhìn thấy trong bóng tối một bóng dáng như gió đi nhanh qua Đoan Mộc Lỗi, Đoan Mộc Lỗi - cao thủ Nguyên khí Lôi cấp bốn cũng không hề phát hiện.
Công chúa Hợp Khánh ngược lại rất thảnh thơi đi lại trong hoàng cung nước Thanh Long, đôi mắt đẹp nhìn chung quanh, tràn đầy hứng thú với đế quốc phương đông này.
“Phụ hoàng từng nói muôn lấy việc hòa thân kết minh cùng nước Thanh Long, sẽ chọn lựa một vị công chúa thành thân cùng Nhiếp Chính Vương thực sự nắm quyền trong tay ở nước Thanh Long. Ta vốn tưởng phụ hoàng chọn trúng hoàng tỷ, không ngờ lần này phụ hoàng phái ta cùng hoàng huynh tới, xem ra vị trí Nhiếp Chính Vương phi của nước Thanh Long không phải là Bổn công chúa là gì.”